Họ vừa ra khỏi bến tàu, Trịnh Hạo liền chạy ra đón, kêu toáng lên: “Dì!
Sao hai người mãi mới lên thế? Cháu sắp xuống tìm hai người rồi đấy!”.
Sắc mặt Nam Kiều hơi lạnh, không có biểu cảm gì, không hay nói dối nên cô chọn cách im lặng.
Nhưng thằng bé Trịnh Hạo này lại rất cố chấp, bám chặt lấy Nam Kiều, lại còn kéo áo cô: “Sao lâu thế hả dì?”.
Thời Việt đứng cạnh khoanh tay nói: “Dì cháu đến tháng, phải vào nhà vệ sinh. Chuyện này cũng phải nói với cháu hả nhóc?”.
Nam Kiều: “…”, cô không biết nên mắng Thời Việt hay nên cảm ơn anh.
Trịnh Hạo hơi xấu hổ, gãi đầu gãi tai, “Ơ…”, vội vàng chuyển chủ đề, hỏi: “Thế là đuổi kịp rồi ạ?”.
Thời Việt gật đầu, đưa chiếc máy quay GP mang theo cho thằng bé: “Cháu xem đi, đưa xe đạp cho chú”.
Thời Việt đạp xe tới cửa Kiến Quốc, lái chiếc Phaeton đỗ ở đó quay lại đây.
Trịnh Hạo nhìn theo bóng Thời Việt: “Chú Thời này được đấy”.
Nam Kiều lạnh lùng nhìn cậu một cái, không nói gì.
Ở nhà Thời Việt, Trịnh Hạo chuyển video trên cả hai chiếc máy quay GP vào máy tính, khoe khoang với Tần Thời Vũ, Tiểu An, anh Q trong nhóm chat.
Trịnh Hạo: Khủng chưa!
Tiểu An: Shit! Ngầu hết xẩy! Sao không gọi chú đến xem!
Tần Thời Vĩ: Người đàn ông của vua. Thế này mới là Running Man chứ.
Anh Q: Anh cắt ghép thành một video rồi đưa lên mạng.
Trịnh Hạo: Cháu cũng có mặt, cháu đạp xe đẹp trai không?
Tiểu An: Đẹp trai ! Mỗi tội mất mặt.
Trịnh Hạo: …
Tần Thời Vũ: Cho anh Hạo nhà chúng ta một phát cận cảnh, thêm tí hiệu ứng ánh sáng nữa.
Anh Q: Ok
Tần Thời Vũ: Phải rồi, sếp không thích lộ mặt, làm mờ hết mặt sếp đi nhé.
Anh Q: Tôi còn cần cậu nhắc chắc.
Tiểu An: Ôi trời tiếc thế. Có người đẹp là tăng lượt xem đấy.
Tần Thời Vũ: Cậu còn muốn được nhận làm chính chức không đấy?
Tiểu An: Còn mà!
Anh Q là phi thủ có tiếng trong giới, có kênh riêng trên cả Youku và
Youtube chuyên đăng tải video về máy bay, có mấy chục nghìn fan. Anh
liền đưa video đã cắt ghép lên.
Mọi người đều không ngờ video này lại nổi tiếng nhanh đến thế. Trong vòng một tuần, lượt xem trên Youku
đã quá một triệu, lượt xem trên Youtube là trên trăm triệu. Video được
rất nhiều cây viết và các nick PR trên weibo chia sẻ, status đi kèm đa
số đều là “Thèm quá!”, “Nam thần mới nổi!”, “Chồng ơi, em muốn sinh con
với anh!”, còn trên Youtube, mọi người quan tâm đến nhiều thứ hơn, ngoài kinh ngạc vì Trung Quốc cũng có người giỏi như vậy thì nhiều nhất là
“Mua mua mua!”.
Tối đó sau khi về đến nhà, Nam Kiều liền chui vào phòng thực nghiệm, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc sửa sản phẩm,
đồng thời bảo Ôn Địch bắt tay xây dựng kênh bán hàng ở nước ngoài.
Còn Thời Việt, sau khi nghỉ ngơi ở nhà một ngày, anh tự lái xe tới A Nhĩ
Sơn. Khi đang ngắm cảnh ở chòi gác Tam Giác Sơn, nơi tiếp giáp biên giới giữa ba nước Trung, Nga, Mông Cổ thì nhận được điện thoại của Khích
Hạo.
“Anh Thời, anh nổi tiếng rồi”.
“Lại xảy ra chuyện khỉ gì à?”
“Anh chạy trên đường Trường An phải không?”.
“Hả? Phạm luật à?”.
Khích Hạo phì cười, “Không, video đó được đưa lên mạng, anh bị người ta điều
tra ra cả nhân thân rồi. Mộng Cảnh Tỉnh Táo bây giờ ngày nào cũng chật
cứng, em mà tăng giá rượu nước lên là Cục Quản lý giá sẽ đến điều tra
ngay cho mà xem”.
Thời Việt đột ngột bỏ điện thoại xuống, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía xa. Trước mắt anh là cánh đồng cỏ và những ngọn
đồi trải dài vô tận, ánh sạng rọi xuống từ tầng mây, rớt xuống rừng bạch dương ở hai bên bờ sông, vừa trong trẻo vừa yên bình.
Anh từ từ đưa điện thoại lên, hỏi: “bên chỗ chị An có động thái gì không?”
Khích Hạo nói: “Không”.
Thời Việt lạnh lùng nói: “Tốt. Tối nay tao lái xe về”.
Khích Hạo nói: “Không có việc gì thì anh tránh đi thêm mấy hôm nữa, em nghe nói có đạo diễn muốn mời anh đóng phim đấy”.
Thời Việt nói: “Đóng phim cái con khỉ”, sau đó cúp máy.
Tức Khắc Phi Hành lại đang vô cùng sôi nổi. Video này khiến họ trở nên nổi
tiếng ở nước ngoài, bắt đầu có những tờ báo về công nghệ nổi tiếng như
Wires, Verge tiếp xúc với họ. Đội nghĩ toàn cựu du học sinh của Ôn Địch
có thể còn thiếu kinh nghiệm làm việc trong nước, nhưng lại hoàn thành
rất tốt việc mở rộng thị trường, xây dựng kênh phân phối ngoài nước.
Việc cải tạo Phoenix I thành loại máy bay có thẻ gắn máy quay GP không gặp
khó khăn gì lớn về kỹ thuật, sau khi nhóm của Nam Kiều làm ngày làm đêm
mấy hôm liền, chiếc máy bay mẫu chính thức đã nhanh chóng được hoàn
thiện, đồng thời mẫu mã cũng mang tính công nghệ cao hơn trước. Ôn Địch
quyết định nhân cơ hội này thuê thêm một nhóm quay phim nước ngoài
chuyên nghiệp tới quay một series quảng cáo cho Tức Khắc Phi Hành, đẩy
mạnh quảng cáo ở các nước Âu Mỹ trên quy mô lớn. Nam Kiều cũng thông qua giảng viên hướng dẫn thời cô còn du học ở Đức, liên hệ được với không
ít người nổi tiếng trong giới công nghệ, gửi Phoenix I đến cho họ dùng
thử. Nhờ các đánh giá tốt sau khi dùng thử và tỉ suất hiệu năng giá cả
cao, các đơn đặt hàng Phoenix I từ nước ngoài tăng mạnh.
Mọi
người trong Tức Khắc Phi Hành chưa bao giờ hăng hái như vậy. Ôn Địch
ngày nào cũng bận rộn không ngớt, xếp kín mít cả lịch làm việc. Cô hớn
hở đến gặp Nam Kiều:
“Thời Việt đâu?”.
Nam Kiều nói: “Không ở Bắc Kinh, sao vậy?”.
Ôn Địch nói vẻ thần bí: “Tớ muốn mời Thời Việt quay một clip quảng cáo sản phẩm mới cho chúng ta, cậu thấy thế nào?”.
Nam Kiều liền chau mày, cô hoàn toàn không biết Trịnh Hạo và đám anh Q lại
đăng video Thời Việt chạy đua với tàu điện ngầm trong đêm lên mạng. Sau
này, khi video đã nổi như cồn, cô mới biết qua lời bàn tán sôi nổi của
mọi người ở văn phòng. Phản ứng đầu tiên của cô lúc đó là chạy về nhà,
gọi cho Thời Việt theo số điện thoại viết trên tường sau cây trầu bà.
“Có cần xóa không?”, câu đầu tiên cô đã hỏi như vậy.
Đầu bên kia, cô nghe thấy tiếng cười khẽ quen thuộc. “Em đúng là không biết cách nói chuyện điện thoại”. Thời Việt nói, “Lần đầu gọi điện cho tôi,
lẽ nào em không nên nói ‘Em nhớ anh’ sao?”.
Nam Kiều hơi cuống, áy náy với anh, làm gì có tâm trí nào mà đùa cợt? Cô nói: “Thời Việt, em lo nó sẽ gay rắc rối cho anh”
Thời Việt lại cười: “Không cần xóa, cùng lắm sau này ra đường chuẩn bị sẵn khẩu trang và kính râm là được”.
Nam Kiều: “…”.
Thời Việt an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều, cứ tập trung làm việc. Sau khi về Bắc Kinh…”, giọng anh thấp xuống, “Tôi đến gặp em”.
Tuy Thời Việt bảo cô không cần xóa video, trong lòng họ cũng hiểu có xóa
cũng không kịp nữa rồi. Nam Kiều luôn thấy bất an lạ lùng, cô thoáng cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng mình, nhưng rốt cuộc là lo lắng chuyện gì
lại không thể nói rõ.
Nam Kiều nói với Ôn Địch: “Không cần phải quay clip quảng cáo nữa”.
Ôn Địch tò mò hỏi: “Tại sao? Thời Việt là nhà đầu tư của chúng ta, nhân cơ hội bây giờ anh ta đang nổi tiếng, quay clip quảng cáo chính là một
cách marketing rất tốt. Mà ngoại hình khí chất, biểu hiện của anh ta đều rất xuất sắc, tớ cảm thấy còn tốt hơn là mời ngôi sao”.
Nam Kiều im lặng một lúc rồi nói: “Chuyện này phải tôn trọng ý kiến của anh ấy”.
Ôn Địch cười tít mắt: “Cưng ơi, chuyện này trông cậy cả vào cậu đấy!”.
Ôn Địch ra khỏi phòng, Nam Kiều sờ lên chiếc nhẫn trên ngón út, vẻ mặt có
phần u ám. Cô nhấc điện thoại trên bàn lên bấm số của Thời Việt, nhưng
khi bấm đến số cuối cùng, cô lại cúp máy.
Thường Kiếm Hùng nhìn hai bức ảnh trên tay.
Một bức là ảnh chụp nghiêng mặt của Nam Kiều, cô để lộ hơn nửa gương mặt, đường nét thế nào có thể nhìn rất rõ ràng.
Một bức là Thời Việt cười nắm tay Nam Kiều, kéo cô ra khỏi cửa toa. Nam
Kiều bị kéo xuống nên đứng không vững, suýt nữa thì nhào vào lòng Thời
Việt. Bức ảnh này chụp từ sau lưng Nam Kiều, tuy tiêu cự không chuẩn nên hơi mờ, nhưng góc chụp này càng khiến hai người trông có vẻ thân mật
hơn.
Thường Kiếm Hùng phẫn nộ đến lạnh lùng, ngón tay thô ráp từ
từ vạch từ trên xuống dưới bức ảnh, trên gương mặt là vẻ toan tính đầy
quyết đoán.
Sau khi video Thời Việt chạy đua trong đêm trở nên
nổi tiếng, có một số kẻ nhiều chuyện rỗi hơi bắt đầu bàn tán về ngoại
hình của “nữ chính” trên mạng, về cơ bản chia làm hai phe, một phe cho
rằng trai thanh gái lịch, một phe thì kiên quyết đánh giá “nữ chính”
trông cũng bình thường, nếu không sao lại làm mờ mặt chứ.
Lúc
này, người có mặt trên cùng toa tàu với Nam Kiều xuất hiện, đăng ảnh
chụp trộm lên weibo. Thường Kiếm Hùng nhìn thấy liền cho người liên hệ
với chủ weibo đó, bỏ tiền mua đứt ảnh của anh ta.
Thân phận của Nam Kiều không nên bị cuốn vào những vụ scandal như vậy.
Điều quan trọng hơn là anh ta cần dùng những bức ảnh này vào việc khác.
…
Tung Chúc Danh Viện.
Có câu cảnh giới cao nhất của việc ở ẩn là ở ẩn giữa chốn phố chợ náo
nhiệt. Cách góc Tây Bắc của Cố Cung chưa tới năm trăm mét, ở trên đường
Sa Than Bắc có một ngôi chùa cổ gồm ba chùa nhỏ, được xây dựng từ thời
Vĩnh Lạc triều Minh, hợp thành Tung Chúc Viện. Chỉ có các cụ già sống ở
ngõ nhỏ gần đó mới biết tới nơi này.
Tung Chúc Viện từ thời Minh
đã dược dùng làm Phiên kinh xưởng và Hán kinh xưởng, ngự dụng – tương
đương với cục phiên dịch trung ương ngày nay, không mở cửa cho người
dân. Hiện nay, nó được xây một bức tường đỏ cao ba mét bao quanh, rất ít người biết trong đó có một câu lạc bộ tư nhân cao cấp – Tung Chúc Danh
Viện.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Dưới đại điện đã kinh qua hàng trăm năm sương tuyết là một dãy tượng các nhà sư Tây Tạng màu
đỏ thấp tè tay cầm đèn ống sáng choang, chiếu rõ những bức tường loang
lổ bao mưa gió dãi dầu và mặt đất lát đá hoa cương đã bị mài mòn nghiêm
trọng.
Thời Việt vào từ tây viện. Thủy cảnh trong sân bài trí hết sức thanh nhã. Có một chiếc đèn ở giữa hồ nước, chiếu từ dưới lên khiến giàn cây lá xanh tươi rũ xuống có vể mơn mởn lạ thường. Bên hồ nước
được kiến trúc theo lối Trung Hoa truyền thống có treo một chiếc đèn
chụp tám góc, dưới đất là những viên đá lát sàn vuông nhẵn bóng trông
rất mát mắt, giữa không khí khô nóng của Bắc Kinh, thủy cảnh này tạo cảm giác mát mẻ như cây cối và sông nước Giang Nam vậy.
Trong Tung
Chúc Danh Viện không thấy một tiếp tân nào. Thời Việt đi thẳng tới một
căn nhà có tường bằng thủy tinh bên hồ nước. Đèn trong nhà chiếu lên
tường sáng bóng. Giữa nhà là một cái bàn tròn, trong bình hương thon dài bằng sứ đốt một cây nhang Liên hoa.
Cả căn phòng thoảng mùi nhang thiền.
Thời Việt mặc vest đen, gương mặt vừa lạnh lùng vừa sắc sảo, Anh nói: “Chị An, tôi đến rồi”.
“Cứ gọi tôi là An Ninh đi”.
Giọng người phụ nữ vẫn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ như mọi khi, trong vẻ quyến
rủ ẩn chứa sự sắc bén, giống y như bản thân chị ta vậy.
An Ninh
uyển chuyển bước ra, bước đi thong thả và nhàn nhã. Chị mặc váy dài màu
mực, không đeo trang sức châu báu gì nhưng lại đầy vẻ quý phái. Màu sắc
của trang phục tôn lên làn da mịn màng trắng trẻo như ngọc Dương Chi,
Thời Việt biết đôi tay của chị mềm mại dịu dàng thế nào, một khi giày vò người khác lại
cứng rắn xiết bao.
Trên đôi tay này bây giờ có thêm một chuỗi tràng hạt bằng trầm hương đen tuyền.
Phụ nữ ba mươi chín tuổi thường trông thế nào? Thời Việt chưa từng nghĩ.
Nhưng người phụ nữ trước mắt trông không thay đổi nhiều so với lúc anh
mới gặp chín năm trước.
“Mấy năm không gặp rồi nhỉ? Sao ăn mặc như đi dự đám tang thế?”. An Ninh ngồi xuống ghế chủ tọa, tay khẽ giơ lên: “Ngồi đi”.
Thời Việt y lời ngồi đối diện.
Đồ ăn được đưa lên lần lượt, đều là các món Quảng Đông tinh tế, Thời Việt
nhìn mà không thấy ngon miệng chút nào. An Ninh bảo anh ăn, anh bèn giơ
đũa lên ăn vài miếng. Bên phía An Ninh có thêm một đĩa bánh chẻo nhỏ, vỏ bánh bóng đẹp trong suốt, có thể nhìn thấy nhân đỏ bên trong. Chị ta
cũng không ăn các món khác, chỉ ăn bánh chẻo, khi ăn nhân bánh, thi
thoảng có tiếng như nhai sụn.
Dù đã nhìn chị ta ăn thứ này mấy
năm liền, Thời Việt vẫn cảm thấy không quen. Miếng cháo trắng với thịt
nạc và trứng muối trong thìa dường như cũng trở nên tanh nồng. Chuỗi
tràng hạt quấn quanh cổ tay và huyệt Hổ Khẩu của chị ta sao có thể trấn
áp dược dục vọng to lớn của nhân tâm.
An Ninh ăn rất chậm rãi và nho nhã, miếng bánh chẻo nhỏ xinh này sinh ra chính là để dành riêng cho phụ nữ đoan trang và e thẹn.
“Dạo này thế nà?”.
“Tốt”.
“Việc làm ăn thì sao?”.
“Tốt”.
“Nghe nói cậu mới từ A Nhĩ Sơn về, bên đó thế nào?”.
“Rất tốt”.
“Có đến trạm giác không ?”.
“Có”.
An Ninh ăn hết năm, sáu cái bánh chẻo, cầm khăn ăn tao nhã lau miệng, động tác rất tỉ mỉ, đôi môi không vương chút màu sắc vẫn căn mọng, mơn mởn.
“Có tâm sự phải không?”, An Ninh hờ hững liếc nhìn Thời Việt, “Bao nhiêu
năm qua vẫn không xóa nhòa được cái phức cảm quân nhân trong lòng cậu.
Hễ có chuyện gì là lại chạy ra biên giới”.
Thời Việt cầm thìa ngoáy bát cháo thịt trứng muối trước mặt, động tác hơi ngừng lại rồi lại ngoáy tiếp.
“Có chuyện gì chứ”.
Ngữ khí của Thời Việt cho chị ta một câu trả lời phủ định, nhưng lại như
đang chất vấn lý do chị ta gọi anh tới đây. An Ninh nghe xong, đôi môi
đỏ hơi cong lên, những ngón tay thon dài như búp măng hờ hững đặt lên
đầu gối, bất giác để lộ phong tình chỉ có ở người phụ nữ trưởng thành.
“Chán bọn đàn ông xung quanh rồi, lại nhớ đến Thời Việt”.
Chị ta cầm chiếc ly đế cao trên bàn lên, rượu nho màu hổ phách chỉ rót một
chút ở đáy ly chầm chậm sóng sánh theo bàn tay chị ta, phản chiếu ánh đỏ lên mu bàn tay chị ta.
Ánh mắt nhìn Thời Việt đầy vẻ thưởng thức như nhìn rượu ngon.
Hàng lông mày sắc của Thời Việt hơi chau lại, bỏ thìa xuống, nhìn An Ninh.
“Chị muốn thế nào?”.
An Ninh cười quyến rũ, cái mũi cao khẽ ngửi hương thơm nồng đượm tỏa ra từ rượu nho: “Tôi nhìn cậu từ lúc hai mươi tuổi đến lúc ba mươi tuổi, vốn
tưởng cậu đã trưởng thành không ít, không ngờ vẫn cứ thiếu bình tĩnh như thế”.
Chị ta nhấp một ngụm rượu, giọng nói trở nên lạnh lùng:
“Một lời hứa của An Ninh tôi đáng giá ngàn vàng, ra khỏi cửa của tôi,
muốn vào lại không dễ vậy đâu”.
“Tốt xấu gì cậu cũng theo tôi mấy năm, sao bây giờ tôi quan tâm cậu một chút, cậu cũng thấy khó chịu vậy?”
“Thời Việt tôi không phải kẻ vong ân phụ nghĩa”.
“Cậu biết thì tốt”. An Nnh cười lạnh lùng, đầu ngón tay xoay xoay ly rượu,
thích thú ngắm nghía vết son đỏ in lên miệng ly, hờ hững hỏi: “Có bạn
gái rồi à?”.
“Không”.
“Đáp nhanh như vậy chắc chắn là nói
dối rồi”. An Ninh nói, ánh mắt chị ta vừa lõi đời vừa sắc bén, nhìn
người phụ nữ từng trải luôn có khả năng quan sát hơn hẳn bình thường:
“Cậu biết đấy, Thời Việt, An Ninh tôi ghét nhất là đàn ông nói dối
mình”.
Thời Việt khẽ nheo mắt lại. Không có gì lạ khi An Ninh
biết chuyện này. Lúc nhận được điện thoại của Khích Hạo, anh đã đoán
trước sẽ có ngày hôm nay. Anh chỉ đang tính xem An Ninh biết từ bao giờ. Khi ghi hình, anh đã rất chú ý không tiếp xúc quá nhiều với Nam Kiều,
lúc sau thân mật, anh cũng đã tắt máy quay rồi. Làm vậy an toàn cho cả
Nam Kiều và anh. Sở dĩ anh không bảo Nam Kiều xóa video chủ yếu là vì
anh hiêu An Ninh, video có nội dung đó chưa đủ để làm chị ta nghi ngờ.
Cho nên chỉ có thể là những kẻ nhiều chuyện trên toa tàu chụp được truyền
ra ngoài thôi. Nhưng ai lại rảnh rỗi đến mức cho An Ninh xem ảnh chứ? Ai lại có thể vai vế lớn đến mức có thể tiếp xúc với An Ninh? Tất cả đều
không cần nghĩ nhiều.
Thường Kiếm Hùng, mày quá không hiểu An Ninh rồi.
Mày tưởng làm như vậy là hại được tao, nhưng loại phụ nữ có ham muốn chiếm
hữu mạnh như An Ninh sao có thể không đâm Nam Kiều một dao rồi mới chịu
được?
Thời Việt lạnh lùng nói: “Năm xưa Thường Kiếm Hùng chơi tôi, tôi chơi người đàn bà của hắn, chị An có ý kiến gì sao?”.
“Chơi”, An Ninh cười đầy ẩn ý, “Cậu biết ba cô ta là ai không?”.
“Biết”.
“Biết mà cậu còn to gan vậy à?”.
“Chơi có chừng mực thì rút”.
An Ninh bật cười ha hả, “Coi như cậu có bản lĩnh. Tôi từng gặp cô bé này
khoảng hai, ba năm trước đi dự tiệc cùng một thằng nhóc họ Châu. Cô bé
này xinh thì có xinh đấy, nhưng cứng đời như khúc gỗ, thật làm khó cậu
quá nhỉ”.
Chị ta nhìn Thời Việt, hỏi: “Vậy tìm thấy bản luận văn năm đó rồi à?”.
Thời Việt gật đầu: “Thường Kiếm Hùng đưa cho Nam Kiều”.
“Thú vị thật ...”, An Ninh uể oải tựa vào lưng ghế, chống tay lên mặt, nói
như đang suy tư điều gì: “Người làm gì ông trời thấy hết. Thằng nhóc họ
Thường này quá coi trọng danh lợi, không nghĩ xem cô bé khúc gỗ đã từng
đổ một lần với kiểu theo đuổi say đắm mù quáng rồi, sao có thể đổ lần
thứ hai chứ?”. Chị ta lắc đầu, “Cô bé khúc gỗ này cũng đáng thương, con
nhà gia thế mà không gặp được ai thật lòng với mình”.
Thời Việt nếm một thìa cháo, cháo đã nguội ngắt rồi.
“Có điều trên đời này, trông chờ đàn ông thật lòng với mình thì thà nuôi
chó còn hơn”. An Ninh duyên dáng đứng dậy, bước ra sau lưng Thời Việt,
đôi tay nõn nà đặt lên vai anh, khẽ thổi vào tai anh, “Thời Việt, cậu
nói xem?”.
Thời Việt không nói gì, lại ăn một miếng cháo nguội nữa.
An Ninh ấn lên vai anh rồi lại đứng thẳng dậy, nói : “Cậu đầu tư vào Tức Khắc Phi Hành à?”.
“Đúng vậy”.
“Nghe nói gần đây sản phẩm của họ bán khá tốt, rất nổi tiếng ở các nước Âu Mỹ”.
Thời Việt bình tĩnh đáp: “Tầm nhìn của tôi không tệ đâu”.
An Ninh nói: “Tôi nghe nói công ty GP đang định nhân cơ hội này hợp tác với Tức Khắc Phi Hành, tiến vào thị trường Trung Quốc”.
“Thời gian này tôi không ở Bắc Kinh, không biết”.
“Vừa có người đưa tin cho tôi. Nếu vụ làm ăn này thành thì có giá trị mấy trăm triệu đô la Mỹ với Tức Khắc Phi Hành đấy”.
Thời Việt nhìn An Ninh, cố đoán xem rốt cuộc người phụ nữ này đang nghĩ gì.
An NInh cười cười, “Bất kể thế nào, Tức Khắc Phi Hành đã tìm được đường đi rồi, họ sẽ nhanh chóng chuẩn bị mời các nhà đầu tư rót vốn lần nữa”.
Ngón tay chị ta gõ nhẹ lên mặt bàn, “Thời Việt, cậu cũng nên rút vốn
rồi”.
Thời Việt đột nhiên bình tĩnh lại, tư duy vô cùng rõ ràng: “Ý chị An là…”.
An Ninh cười đầy quyến rũ, mê đắm, “Giành lấy vụ làm ăn với GP. Dù sao Tức Khắc Phi Hành có hợp tác với GP hay không, cậu cũng không lỗ”.
Đôi mắt Thời Việt tối đi, đồng tử ẩn chứa ánh sáng lạnh lùng. Anh đang suy nghĩ.
“Thế nào? Không muốn xuống tay với công ty của cô bé khúc gỗ à?”. An ninh
quay lại nhìn anh, cười dịu dàng, nói: “Chơi có chừng mực thì rút hay là phim giả tình thật?”.
“Giành vụ làm ăn này không khó”. Khi ngẩng đầu lên, gương mặt Thời Việt đã hoàn toàn lạnh lùng, “Nhưng chị An và
Nam Kiều đã từng có duyên gặp mặt, chắc cũng có chút giao tình với nhà
họ Nam, chị An không nể mặt họ chút nào sao?”.
An Ninh lần từng
hạt trầm hương trên tay, cười vừa duyên dáng vừa dịu dàng: “Thời Việt à, người chơi đùa với tình cảm tam tiểu thư nhà họ Nam là cậu, người giật
vụ làm ăn với GP cũng là cậu…”.
Chị ta xòe tay ra, nói với vẻ vô cùng vô tội: “Cậu và An Ninh tôi có quan hệ gì chứ?”.