Thời Việt ôm chặt lấy Nam Kiều. Có lẽ Nam Kiều không thể hiểu được bốn tiếng “Chúng ta về đi” này có ý nghĩa thế nào với anh. Đó là khi trái tim của một kẻ phiêu bạt cô độc suốt mười hai năm cuối cùng đã có được điểm tựa.
Thời Việt: “Chỉ có thể về chỗ em rồi”.
Nam Kiều nói: “Anh ở đâu?”.
Thời Việt cười gượng: “Cô gái anh thích đi mất rồi, tất nhiên là anh không còn chỗ ở”.
Nam Kiều hừ một tiếng.
“Anh ở nhờ chỗ Hác Kiệt”.
“Đến chỗ em tắm rửa thay quần áo đi”.
Họ bắt một chiếc taxi dù. Tài xế mở miệng là đòi hai trăm tệ. Bây giờ Thời Việt còn kì kèo với ông ta chắc? Anh cởi áo vest ra đắp lên người Nam
Kiều, “Lộ quá”, anh nói có vẻ không vui, khóe miệng Nam Kiều nhướn lên.
Suốt quãng đường, anh nắm chặt tay Nam Kiều, sờ lên chiếc nhẫn mảnh vẫn ở trên ngón út của cô, không ngừng toét miệng cười.
Nam Kiều cảm thấy anh như đổi tính, khẽ nói: “Ngốc”.
Họ tới cửa hàng tiện ích mở cửa 24/24 ở dưới tầng một của tiểu khu Nam
Kiều, Thời Việt lấy một bộ đồ vệ sinh cá nhân, khăn và quần áo, dép lê
để dùng tạm. Anh thấy Nam Kiều vẫn bình thản lấy thực phẩm hằng ngày như thường: bánh mì, trứng gà, quả bơ bơ, nước khoáng … Chỉ có điều tất cả
đều là hai phần.
Cảm giác lâu lắm rồi anh không cảm thấy đã trở lại. Hơn nữa, lần này còn tuyệt vời hơn trước kia.
Anh không thể kiềm chế bản thân không mỉm cười khi nhìn cô. Anh bỗng cảm thấy chuyện vui nhất đời cũng chỉ đến thế này .
Anh đi về phía cô, thấy cô đang lấy một hộp Okamoto, mặt tỉnh như không.
Anh chạm nhẹ vào cô, cô ngẩng lên nhìn anh đầy cảnh giác, trông như một
chú chim chuẩn bị xù lông lên bất cứ lúc nào.
Anh mỉm cười, liếc nhìn giỏ hàng của cô: “Em mua cái này…”
Nam Kiều lạnh mặt ngắt lời anh: “Đề phòng ngộ nhỡ”.
“Không phải”. Thời Việt cười khẽ, nói bên tai cô: “Ý anh là em không thể mua cỡ tiêu chuẩn được, nhỏ rồi”.
Nam Kiều liền không giữ được vẻ mặt thản nhiên nữa.
Hai người ướt như chuột lột xách một đống đồ về chung cư của Nam Kiều, bật
đèn lên, nhìn nhau rồi đột nhiên có cảm giác như đã cách xa cả một đời.
Họ không kiềm chế được lại ôm hôn một lúc, nước trên sàn nhà đã đọng
thành vũng. Hai người nhìn bộ dạng nhếch nhác của nhau, lại nhìn nhau
cười.
Nam Kiều đẩy Thời Việt: “Anh đi tắm trước đi”.
Thời Việt nói: “Em tắm trước, anh không dễ bị cảm đâu”.
“Em có thể thay quần áo ướt trước, anh tắm trước đi”.
Thời Việt cười cười, cúi đầu hôn chụt lên môi cô một cái rồi vào nhà tắm.
Nam Kiều thay đồ lau nhà xong, tự hỏi Thời Việt không biết tại sao lại tắm
chậm thế, cô nghĩ một lát, liền thay ga gối mới cho chiếc giường gấp và
lấy thêm một chiếc gối mới ra.
Chiếc giường vốn không phải loại
giường đơn chật hẹp lắm, nhưng với thân hình của Thời Việt, hai người
cùng nằm thì chỉ có thể nằm sát mép giường. Nam Kiều nghĩ, ngủ tạm vậy.
Thời Việt thay đồ sạch sẽ bước ra, mái tóc ngắn đen nhánh vẫn còn dính hơi
nước, trông đẹp trai chết đi được, tim Nam Kiều lỗi một nhịp, cô cúi đầu nói: “Em đi tắm đây”.
Thời Việt nhìn ga và vỏ chăn màu đỏ nhạt mới, nheo mắt, “Trông vui tươi quá nhỉ”.
Nam Kiều cắn răng, đi vào nhà tắm như không nghe thấy gì. Phòng tắm ẩm ướt, hơi nước bốc lên khắp phòng. Lúc này, cô mới chợt cảm nhận được rõ
ràng, cô không chỉ có một mình nữa rồi. Đây là phòng tắm anh vừa dùng,
anh chia sẻ tất cả những thứ mình vừa dùng với cô.
Nghĩ tới
chuyện từ nay về sau, trong đời cô sẽ có thêm một người cùng cô chia sẻ
mọi thứ, trái tim chậm chạp của cô bỗng cảm thấy ngọt ngào và đau đớn.
Đây là cảm giác mà cô chưa từng có trong nhiều năm chung sống với Châu
Nhiên.
Đây mới là tình yêu đúng không, nó tràn đầy hơi thở của
cuộc sống thường nhật với dưa cà, mắm muối. Cô được anh kéo vào nhân
gian từ thần điện cao vời mà lạnh lẽo.
Cô từ từ cởi quần áo, đột
nhiên liếc thấy trong túi rác mới thay có một chiếc chìa khóa và một tấm thẻ đã bị bẻ làm bốn. Cô nhặt những mảnh vỡ đó lên ghép vào, nhìn thấy
chữ viết trên đó, gương mặt vô cảm, lại vứt vào thùng rác.
Cô tắm thật cẩn thận, sấy khô tóc, bôi kem dưỡng ẩm rồi mới ra ngoài.
Thời Việt đang chơi điện tử, anh đeo kính thực tế ảo và thiết bị cảm ứng
toàn thân, đi vòng quanh phòng, thỉnh thoảng lại làm động tác bắn súng.
Bộ thiết bị trò chơi điện tử thực tế ảo này do Nam Kiều đặt mua ở nước
ngoài về, cô vốn định cùng chơi thử với Châu Nhiên lúc rảnh nên mới mua
thiết bị đôi, thế nhưng thiết bị còn chưa tới, hai người đã chia tay,
vậy nên thỉnh thoảng, cô đành chơi một mình. Không có đồng đội, rất
nhiều cửa không thể chơi được.
Nam Kiều khẽ cười, đeo bộ thiết bị của cô vào.
Trong trò chơi, Thời Việt vào vai một chiến binh, một mình đánh thắng hai
cửa, sau khi vào cửa ba anh cảm thấy rõ ràng kẻ địch có sức mạnh quá
lớn, khó mà một mình đối phó được. Đặc trưng của trò chơi thực tế ảo này là do người chơi cảm giác như ở trong không gian trò chơi thật, người
chơi chính là nhân vật, động tác của cơ thể chính là động tác của nhân
vật. Tương tự, nếu nhân vật bị thương, người chơi cũng có thể đau.
Trong trò chơi, anh bị đánh gãy một cánh tay, vậy nên bây giờ, cả cánh tay
trái của anh đau không chịu nổi. Anh nghĩ bụng trò chơi này của Nam Kiều ghê gớm thật, cứ chơi tiếp thì tối nay coi như xong.
Khi anh còn đang nghĩ ngợi, trong hoang mạc anh đang đứng lại xuất hiện một đống ma thú. Anh bắn chết một đám rồi vội vàng rút lui, đột nhiên, một vật thể
khổng lồ nhảy ra trước mắt anh, rút kiếm chém giết.
“NQ, đồng đội của bạn đã online”.
Thời Việt: “…”
Nhân vật Nam Kiều chọn có hình dáng một con quái thú hình người có miệng
kiểu hàm nhai, xấu không để đâu cho hết, nhưng năng lực chiến đấu siêu
mạnh. Thời Việt nghĩ thôi được, cô gái anh thích vốn nên như vậy. Sau
khi chấp nhận tạo hình này, quả nhiên anh liền thấy nó thuận mắt hơn
nhiều.
Hai người phối hợp với nhau, việc qua cửa thuận lợi hơn
rất nhiều. Họ qua được bản đồ hoang mạc, anh dang hai tay làm tư thế ôm
với Nam Kiều.
Quái thú hình người nhảy về phía anh, cúi xuống,
cái hàm dưới trông như của châu chấu khẽ rung động. Bên tai Thời Việt
vọng lại tiếng kêu “chiu chiu”.
“…” Trò chơi này có độ chân thực quá cao, không ngờ nhân vật ở hình dạng này còn không biết nói.
Thời Việt đưa tay ôm lấy con quái thú, ôm lấy cô gái của anh.
Quái thú há cái mồm dữ tợn ra nghiêng về phía anh.
“Ôi, thôi được rồi”. Anh nghiêng đầu về phía nó, hôn con quái vật xấu xí này.
Cảnh vật đột nhiên dừng hình, sau đó tối đen như mực. Nam Kiều tắt máy rồi.
Thời Việt tháo hết thiết bị trên người ra, thấy Nam Kiều đang mím đôi
môi mỏng, nhìn anh mỉm
cười.
“Thế mà anh cũng hôn được”.
Thời Việt cười giảo hoạt, lại gần cô, “Anh tưởng em có ý tưởng gì độc đáo, định xử lý luôn anh trong thực tế ảo”.
Bây giờ anh vui vẻ thoải mái rồi, nên lại bắt đầu nói nhăng nói cuội. Nam
Kiều cũng quen, từ nhỏ cô đã tiếp xúc nhiều với quân nhân, đàn ông ngồi
với nhau, kể cả là người được giáo dục cao thế nào, khi nói chuyện cũng
chêm vào mấy câu bậy bạ. Cô thản nhiên đáp: “Em cũng muốn lắm, nhưng
nhân vật anh chọn chỉ có đặc trưng giới tính thứ hai chứ không có đặc
trưng giới tính thứ nhất”.
Thời Việt sững ra một lúc mới hiểu –
không ngờ cô nàng này cũng biết nói chuyện mờ ám, lại còn nói một cách
hết sức nghiêm túc nữa chứ.
Anh bước từng bước lại gần, ép cô lùi lại, đè cô lên lan can ban công. Sau mấy tiếng loạt xoạt, anh ưỡn cơ
thể rắn chắc của mình lên…
Dù vẻ mặt Nam Kiều vẫn bình tĩnh nhưng sắc mặt đột nhiên lại đỏ lựng. Anh lấy cơ thể mình làm mẫu, nheo đôi
mắt sắc bén lại: “Sao? Đặc trưng giới tính thứ nhất á?”.
Nam Kiều chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, vạt dưới cũng chỉ dài đến nửa đùi.
Làn da mịn màng nhạy cảm phía trong giờ như đang bị đóng dấu sắt nung.
Cô khẽ cắn môi, đôi mắt bắt đầu long lanh sóng nước. Cô kéo kéo cái áo
ba lỗ trên người anh, “Cởi ra”.
Anh chiều theo ý cô. Vai rộng
thân dài, eo nhỏ mà chắc, cơ bắp trên người anh không hề nổi lên cuồn
cuộn mà đẹp đẽ vừa phải, mạnh mẽ mà cân đối như một con báo.
Cô nheo mắt ngắm nhìn anh.
Anh hỏi: “Nhìn gì?”.
Nam Kiều ngẩng lên, thản nhiên đáp: “Ngày đầu tiên đã muốn nhìn rồi”.
Thời Việt nhớ lại buổi sáng Nam Kiều tỉnh dậy sau đêm say đó, cũng là ở đây, cô ngắm nhìn anh một cách trắng trợn, không chút kiềm chế, đầy vẻ tán
thưởng.
Mắt anh càng lúc càng đen hơn. Anh kéo vạt váy ngắn cũn của cô lên, chỉ kéo một cái, có thứ vải gì rất mỏng rơi xuống đất.
“Anh…”. Nam Kiều khẽ kêu lên, đầu ngón chân co lại, cơ thể khẽ run lên, hai tay tì lên lồng ngực rắn chắc của anh, cắn răng khẽ nói: “Vô liêm sỉ”.
Thời Việt vén tóc cô ra sau tai, cắn lên vàng tai nhỏ xinh của cô.
“Bây giờ mới nói thì muộn rồi”.
Anh khẽ thở ra, chầm chậm mà chắc chắn cọ sát vào cô, “Chẳng phải em thích vô liêm sỉ sao”.
Nam Kiều cắn chặt môi, không nói tiếng nào.
Tay anh không ngoan ngoãn để yên một chỗ. Nam Kiều giãy vài cái rồi bỏ
cuộc, quần áo trên người chỉ là đồ trang trí, dài rộng đến mức chỉ có
thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Cô không thấp bé nhưng khi ở trong lòng anh, cô cũng chỉ như một chú chim nhỏ. Chỗ nào tay anh đi
qua, da cô cũng đều tím lên, thế nhưng sức mạnh đó khiến cô thấy dễ
chịu.
Cô bị đè lên lan can, cơ thể ngả về phía sau, hai tay bám
chặt tóc của người đàn ông trước ngực. Cô hít sâu, cố đứng thẳng lên
nhìn anh. Vừa lúc anh cũng ngước mắt lên, đôi mắt vốn lạnh lùng và hơi
thấu suốt lúc này nhuốm màu ham muốn, trông càng sâu hơn, mê hồn hơn,
nhưng đồng thời cũng mạnh mẽ đến mức khiến người ta tuân phục.
Anh vẫn đang lần xuống dưới.
“Đừng…”.
Nhưng đã muộn rồi, cô suýt bị sặc, “Lên giường đi…”.
Thời Việt nửa quỳ bên giường, đè cô xuống, vuốt ve bờ má đỏ hồng mà căn mịn
của cô, thì thầm: “Xấu hổ cái gì? Đâu phải em chưa từng làm bao giờ”.
Mặt Nam Kiều càng đỏ ửng, nóng bừng, cô quay đầu đi. Những gì Thời Việt vừa làm, cô chưa bao giờ thử. Kinh nghiệm của cô đều đến từ Châu Nhiên, thế nhưng lúc đó Châu Nhiên theo đuổi cô, luôn có chút kiêng nể, kể cả sau
này sống chung, cũng chưa bao giờ buông thả.
Thời Việt nhìn cô
cũng hiểu bảy, tám phần. Trái tim anh mềm đi, bèn cúi xuống hôn cô rất
lâu, rất dịu dàng. Bấy giờ Nam Kiều mới dần quen, chậm rãi đáp trả anh
một cách cuồng nhiệt. Ngón tay cô miết sâu xuống phía dưới lưng anh,
trọng lượng cơ thể Thời Việt dần dần đè lên người cô. Đang lúc hai người đều say đắm thì bỗng nghe thấy “rầm” một tiếng, cơ thể hai người đột
ngột rơi xuống…
Cái giường gấp bị sập rồi.
“…”.
Thời Việt ôm cô, tiếng cười trầm trầm vang bên cổ cô.
Nam Kiều hết cách: “Làm thế nào bây giờ?”
Thời Việt đáp: “Như bình thường thôi”
Họ không bật đèn, trên ổ cắm cắm đèn ngủ tiết kiệm điện hình cái cây. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của người đàn ông rực sáng đầy phấn khích. Nam
Kiều vẫn còn đang nghĩ “như bình thường” là sao thì bỗng cảm thấy phía
dưới hơi đau.
“Anh…”
Thời Việt ấn cô xuống, “Suỵt…”.
Cô nhanh chóng không thể nói được gì nữa. Anh hôn cô trong bóng tối, động
tác rất dịu dàng và nâng niu, giúp cơ thể cô hoàn toàn thả lỏng, cô có
cảm giác khó chịu kỳ lạ. Cô vốn ngậm chặt miệng, không phát ra tiếng
nào, lúc này cô không kìm được bất an lo lắng bấu chặt vào cánh tay anh, cổ họng phát ra tiếng nức nở. Đôi mắt cô mở lớn, nhìn anh trong ánh
sáng mờ mờ.
Anh cúi xuống hôn lên những giọt mồ hôi trên trán cô, hôn lên mái tóc ướt đẫm của cô.