Chương 20:
Một canh giờ sau, mặt Kỳ Diên đầy nước mắt uất ức quỳ gối xuống trước mặt hoàng hậu để tường thuật lại chuyện ban nãy.
Tất nhiên là Sở hoàng hậu hiểu hành động lần này của Kỳ Diên, bà ta vốn cho rằng thiên y vô phùng (1), hoàn toàn không ngờ rằng Kỳ Sùng sẽ không hành động theo lẽ thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(1) áo trời không kẽ hở, ý nói kế hoạch không có bất kỳ sai sót gì.
Mười năm trôi qua, mỹ mạo của Sở hoàng hậu cũng giảm đi, hơn nữa vì lục đục hậu cung với nhau nên trong mắt cũng không còn trong veo như nước, khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn, khuôn mặt căng tràn cũng khô héo.
Bà ta cắn răng nghiến lợi: "Dựa vào cách làm việc của Kỳ Sùng, tất nhiên sẽ không xem chuyện này là chuyện ngoài ý muốn, hắn không truy cứu trách nhiệm của người phụ trách bãi săn sao?"
Nếu như là người ngoài, Kỳ Sùng sẽ hạ lệnh chém tại chỗ.
Người phụ trách bãi săn chính là đích tôn nhà Vũ Văn, tên là Vũ Văn Ba cũng là biểu đệ của Kỳ Sùng. Vũ Văn Ba rất được Đại Tư Mã yêu thích, ở tộc Vũ Văn cũng được mọi người vây quanh.
Kỳ Diên lắc đầu: "Có lẽ hắn biết bãi săn do Vũ Văn Ba phụ trách."
Gia tộc Vũ Văn tất nhiên ủng hộ Kỳ Sùng. Nhưng gia tộc Vũ Văn rất lớn, suy nghĩ của ba thế hệ khác nhau, có thể nói thế hệ này không bằng thế hệ trước. Vũ Văn Ba lớn lên trong sự cưng chiều, từ trước đến này đều thích làm biếng, chuyện nào tránh được sẽ tránh, sau khi nhận được công việc tốt thì chuyện gì cũng giao cho thuộc hạ còn mình thì sống sung sướng phóng túng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là chỗ trống mà Sở gia có thể lợi dụng.
Nhớ đến hành động những năm gần đây của Kỳ Sùng, nhìn lại Kỳ Diên... Lúc trước hoàng đế phái Kỳ Diên đi phía Nam cứu trợ thiên tai, kết quả Kỳ Diên thì hay rồi, nhân cơ hội không có người quản giáo, hắn ta vừa nuốt một khoản tiền cứu trợ, còn dùng khoản đó để gọi nữ tử đến làm loạn.
Sở hoàng hậu càng nghĩ càng giận, mắt sắc càng hung ác hơn: "Lưu lại chứng cứ gì không?”
"Nhi thần cũng không biết." Kỳ Diên quỳ dụi mắt một cái: "Mẫu hậu, bây giờ nhi thần rất sợ, ánh mắt Tam ca nhìn nhi thần hôm nay giống như muốn giết nhi thần vậy..."
Hắn ta chỉ lo Kỳ Sùng không chết còn nắm được nhược điểm của mình khiến hắn ta lâm vào đường cùng.
Sở hoàng hậu nhìn động tác của Kỳ Diên càng bực bội hơn, đều tại lúc nhỏ không dạy hắn cho tốt, cưng chiều Kỳ Diên quá nhiều. Đứa nhỏ này đã vô dụng như vậy sau này cũng không làm được chuyện gì lớn.
Sở hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy Kỳ Diên ngu xuẩn không chịu nổi: "Bản cung sẽ giúp con giải quyết tốt chuyện này, con về nghỉ ngơi trước đi."
Kỳ Diên do dự một chút rồi nói: "Hôm nay Ninh Đức và Gia Hàn cũng chạy đến bãi săn."
"Hai đứa nó chạy đến đó làm gì?" Sắc mặt Sở hoàng hậu thay đổi: "Chắc chắn là chủ ý của nha đầu Ninh Đức, Gia Hàn luôn thận trọng, sẽ không làm ra chuyện như thế này."
Mẫu thân của quận chúa Gia Hàn là đường tỷ của Sở hoàng hậu cho nên Tráng Vũ Hầu làm bạn với Sở gia, Gia Hàn cũng coi như con cái nhà mình.
Trong lòng Sở hoàng hậu phiền muộn đang định phất tay để Kỳ Diên lui xuống nhưng không biết lại nhớ ra chuyện gì mà đột nhiên hỏi Kỳ Diên: "Con thấy Gia Hàn thế nào?"
Những năm gần đây Sở hoàng hậu luôn muốn tác hợp cho Kỳ Diên và Gia Hàn.
Mặc dù Kỳ Diên thích sắc đẹp nhưng lại không có chút ý tứ nào với Gia Hàn. Trưởng bối không biết tính của Gia Hàn nhưng hắn ta lại rất rõ.
Từ khi còn nhỏ Gia Hàn đã nhiều lần mượn tay Ninh Đức để loại trừ những người bản thân mình chướng mắt, cung nữ chỉ cần có đôi mắt đẹp một chút sẽ bị nàng ta móc ra, hết lần này đến lần khác trưởng bối đều cảm thấy nàng ta hiểu tri thức lễ nghĩa, trầm ổn đoan trang còn cho rằng Ninh Đức ỷ sủng sinh kiêu, chuyện xấu đều do Ninh Đức làm, Ninh Đức cũng không ý thức được bản thân chỉ là một quân cờ. Nếu cưới Gia Hàn thì Kỳ Diên đừng mong có thể nạp được một thiếp thất nào.
Kỳ Diên nhạt nhẽo trả lời: "Nhi thần chỉ coi Gia Hàn là biểu muội."
Sở hoàng hậu phất tay: "Thôi, con đi xuống đi."
Không thích quý nữ danh môn đoan trang lại yêu mấy loại hồ mị quyến rũ, Kỳ Diên đúng là không thể nâng đỡ được.
Tình cảm mẫu tử có nặng bao nhiêu cũng bị những năm nay hao mòn đi mấy phần. Ngược lại mấy năm nay Kỳ Tu lại rất hiểu chuyện, hào hoa phong nhã và cũng không còn nhút nhát như trước.
Về phía Tần vương, hắn vừa mới về, vừa đi vừa thảo luận với Kỳ Thưởng.
Kỳ Thưởng lắc đầu nói: "Mấy năm nay gia tộc Vũ Văn gây cho huynh không ít phiền phức. Nếu không phải võ công huynh cao cường, lần thất trách này của Vũ Văn Ba chỉ sợ cũng nguy hiểm đến mạng của huynh."
Nói xong, Kỳ Thưởng lại cảm thấy không thỏa đáng, sơ bất gian thân (2), không biết đối với Kỳ Sùng, gia tộc Vũ Văn quan trọng hay hắn ta quan trọng nữa.
(2) người xa không làm ngăn cách được người gần, ý nói người thân cận thì đáng tin hơn.
Kỳ Sùng không nói nhiều, từ trước đến giờ hắn đều không để lộ vui buồn ra mặt nên sẽ không để cho người ngoài biết mình suy nghĩ gì.
Kỳ Thưởng nói: "Hoàng huynh, kế tiếp huynh định làm gì?"
Mắt phượng của Kỳ Sùng nhắm lại: "Sau này sẽ tính món nợ này với gia tộc Vũ Văn sau, Cô sẽ cảnh cáo bên đó trước."
Kỳ Diên làm việc không cẩn thận, tra ra hắn ta không quá khó nhưng hoàng hậu và Sở gia chắc chắn sẽ làm mọi cách để bảo vệ. Cộng thêm hoàng đế... Hoàng đế vốn kiêng kị Kỳ Sùng, không chừng sẽ đem chuyện này quy lên tội thất trách của Vũ Văn Ba.
Tiệc