Chương 22:
Minh Trăn xoa xoa cằm mình, uất ức tủi thân nói: "Điện hạ chả thương A Trăn.”
Kỳ Sùng đưa mắt nhìn nàng: "Không thương chỗ nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Trăn tỉ mỉ kể ra: "Điện hạ không ở bên A Trăn này, để A Trăn đi này, còn làm đau A Trăn này, đủ thứ luôn,...”
Dấu tay đỏ trên da nàng rất lâu mới biến mất, Minh Trăn càng nói càng tức giận, nước mắt rơi xuống rồi cầm khăn tay lau đi: "Hừ."
Kỳ Sùng giữ tay Minh Trăn lại, lấy khăn lau cho nàng: "Được rồi, đừng khóc. Con vẹt này quá nổi bật, Cô sẽ cho người trả lại Kỳ Thưởng, ngươi không thể giữ lại chơi được."
Cả kinh thành chỉ có một con vẹt ngũ sắc, vốn ở trong tay Kỳ Thưởng, nếu để cho Minh Trăn mang về phủ An Quốc công chỉ sợ sẽ gây chú ý.
Vẹt ngũ sắc còn kêu to bằng cái giọng the thé: "Minh cô nương! Minh cô nương!"
Chắc hẳn Kỳ Thưởng dạy nó rất lâu mới được.
Kỳ Sùng đưa mắt nhìn con vẹt một cái, gia hỏa này dường như cảm nhận được Kỳ Sùng không dễ chọc, câu "Minh cô nương" thứ ba chỉ kêu một nửa đã im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ồn ào.
Nhưng xưa nay Kỳ Thưởng phong lưu, bên người nào thiếu những cô nương xinh đẹp. Lần này tặng quà cho Minh Trăn, chỉ sợ không đơn giản là do thấy nàng xinh đẹp dễ lừa.
Minh Trăn không bỏ được: "Đây là cho ta mà, không thể trả lại."
Kỳ Sùng nhéo nhéo chóp mũi Minh Trăn: "Ngươi là của Cô, đồ của ngươi tất nhiên cũng thuộc về Cô, trả lại mau.”
Vốn dĩ Minh Trăn đã khóc đỏ mũi cộng thêm bị hắn véo lại càng đỏ hơn.
Sau đó Kỳ Sùng đọc công văn, Minh Trăn cũng dính lại gần. Nàng rất thích làm phiền Kỳ Sùng lúc hắn bận rộn, chỉ vào một hàng chữ hỏi Kỳ Sùng đây là ý gì. Nếu như Kỳ Sùng không nói, Minh Trăn sẽ luôn hỏi bên tai hắn.
Đúng là một vật nhỏ đáng ghét.
Minh Trăn thấy Kỳ Sùng viết chữ thì nàng cũng cầm bút lên, chấm mực rồi y chang hắn.
Đều viết chữ “được”, nhưng khác ở chỗ là Kỳ Sùng dùng bút đỏ để phê, Minh Trăn dùng bút mực thường. Phong cách chữ của Kỳ Sùng mạnh mẽ, khí phách hào hùng, những năm này càng hiện rõ sự sắc sảo, Minh Trăn không giống mười phần thì cũng giống đến chín phần.
Từ nhỏ nàng đã được Kỳ Sùng cầm tay dạy viết, từ trong ra ngoài đều mang ấn ký của Kỳ Sùng, muốn viết không giống Kỳ Sùng mới khó.
Kỳ Sùng nhìn lướt qua.
Minh Trăn nghịch ngợm cười một tiếng: "Có giống không?"
Kỳ Sùng nói: "Giống."
Nhưng chữ của Minh Trăn lại là chữ nhỏ thanh mảnh và nổi, dường như mỗi nét bút đều mềm mại như không xương, bắt nàng viết theo kiểu chữ của Kỳ Sùng thì quá là mệt mỏi.
Lý Phúc mang trà vào thấy Minh Trăn ngắm nghía cây quạt ngọc trên bàn Kỳ Sùng, tiểu nha đầu còn kích động muốn lưu lại chữ viết vụng về của nàng lên trên quạt, Lý Phúc đặt trà xuống: "Hôm nay trời đẹp, cô nương nên đi ra ngoài chơi đi, bên ngoài có con khổng tước xanh đang xòe đuôi đó, cô nương đi xem chút đi, nha hoàn đều đang tụ tập ở đó, điện hạ đang bận, cô nương đừng quấy rầy ngài ấy."
Đột nhiên Minh Trăn ôm eo Kỳ Sùng, vùi mặt vào trong ngực hắn: "Ta không muốn.”
Bút trong tay Kỳ Sùng trượt một đoạn, mực loang một mảng, tách tay của nàng ra rồi mắng yêu: "Nghịch ngợm."
Lý Phúc dâng trà lên.
Minh cô nương đúng là hơi nghịch ngợm. Kỳ Sùng cũng đã quen với chuyện này, nếu như Kỳ Sùng lạnh lùng trách mắng nàng, tiểu cô nương chắc chắn khóc lóc chạy ra ngoài, về sau cũng không tiếp tục làm phiền hắn nữa.
Lý Phúc đặt trà xuống, Minh Trăn uống thử một ngụm, mày nhăn lại: "Lạnh, sao không có thêm đường, vừa đắng vừa chát."
Đây là trà lạnh chuẩn bị cho Kỳ Sùng, Kỳ Sùng không thích đồ ngọt, người bình thường khi uống trà cũng không cho thêm đường. Nhưng Minh Trăn lại yêu ngọt như mạng.
"Ăn nhiều kẹo sẽ đau răng." Kỳ Sùng gõ vào trán Minh Trăn một cái: "Về sau ăn ít đi nghe chưa.”
Cũng may sớm tối súc miệng đánh răng, nhánh dương liễu chấm cao dược tinh tế sạch sẽ, hàm răng Minh Trăn mới trắng muốt như cũ.
Minh Trăn phủ nhận: "A Trăn mới không có."
Kỳ Sùng đẩy cánh môi nàng ra, hai hàm răng trắng như ngọc, cánh môi màu anh đào mềm mại ướt át nổi bật trên làn da trắng như tuyết, vừa thuần khiết vừa đẹp đẽ.
Minh Trăn nhìn hắn tự nhiên ngẩn người, cong môi cười: "Điện hạ thấy chưa, đúng là không có chứ?"
Kỳ Sùng ôm lấy eo nàng, đem nàng nàng đặt lên một cái nệm: “Ngồi yên.”
Hắn nhấp một ngụm trà, lúc đầu trong thư phòng vốn chỉ có hương thơm mát lạnh sạch sẽ để tinh thần tỉnh táo nhưng vì có thêm Minh Trăn nên lúc này đã toàn mùi hương ngọt ngào kiều diễm.
Tóc Minh Trăn vừa dài vừa dày nên phải chải rất nhiều, tóc nàng dài ngang eo, nàng lấy ít tóc của mình nghịch, một lúc sau dựa vào đệm ngủ thiếp đi.
Cửa sổ đang mở, gió từ bên ngoài thổi vào mang theo hơi lạnh của rừng trúc, nắng nóng giữa trưa cũng được thổi bay đi một nửa. Bất luận là trên triều hay dưới triều, Kỳ Sùng đều muốn duy trì trạng thái đấu đá với nhau, bên trên có hoàng đế, ở giữa có huynh đệ, bên dưới có chư thần, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, lòng có quỷ thai (1), có người muốn lấy mạng hắn, cũng có người lại muốn lấy được lợi ích từ hắn, qua qua lại lại, tóm lại chỉ có hai từ lợi ích.
(1) những suy nghĩ trong lòng không thể nói ra.
Nói chung cũng chỉ có Minh Trăn là khác, hắn đặt một tay lên eo nàng, một tay hắn nuôi nàng, nhìn nàng từ một tiểu cô nương nói năng không rõ đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ tài nghệ song tuyệt, bản thân hắn cũng từ một thiếu niên bốn bề là địch trở thành một nam nhân.
Dường như cảm thấy lạnh nên Minh Trăn co người vào trong, Kỳ Sùng ôm lấy nàng đặt lên giường.
Trên chân nàng vẫn còn nguyên giày thêu, trên giày mềm thêu hoa thược dược, Kỳ Sùng cởi ra cho nàng rồi nhét nàng vào trong chăn.
Minh Trăn luôn có thói quen nói mơ khi ngủ, ngủ say sẽ nói lung tung gì đó nhưng hôm nay lại không, nàng nằm trong chăn yên lặng ngủ.
Còn con vẹt tất nhiên là sai người trả lại rồi.
Lý Phúc không để những người khác làm vì sợ Kỳ Thưởng sẽ cảm thấy mất mặt khi đem đồ hắn tặng trả lại cho nên y tự mình