Chương 26:
Hôm sau khi Minh Trăn tỉnh dậy, toàn thân cảm thấy khó chịu, đầu cũng rất đau.
Nhưng hôm nay nàng phải qua chỗ La thị thỉnh an nên Minh Trăn để Thiên Cầm và Tân Dạ giúp mình rửa mặt, thay y phục rồi đi sang bên La thị. Nàng không tập trung, trên đường đến gặp Minh Oái, Minh Trăn cũng không quá để ý, chỉ gọi một tiếng "tỷ tỷ" rồi thôi.
An Quốc công xuất thân từ võ tướng, con cái trong nhà đều khỏe mạnh, Minh Oái cũng cao gầy xinh đẹp, có thể cưỡi ngựa múa kiếm, so sánh với các quý nữ khác trong kinh thành thì mạnh mẽ hơn một chút.
Cũng bởi vì vậy nên nàng ấy mới không lọt được đôi mắt thanh cao của quận chúa Gia Hàn, quận chúa Gia Hàn là tài nữ, không thích nhất là nữ tử quá oai phong cho nên mượn tay công chúa Ninh Đức cô lập Minh Oái. Minh Oái có một vài khăn tay giao (1) có tính cách tương tự. Nhưng nhớ đến công chúa Ninh Đức thì luôn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(1) hành động truyền thống của người Trung Quốc. Việc trao khăn tay đề cập đến mối quan hệ giữa những người phụ nữ tương đối thân thiết, có thể đi lại bất cứ lúc nào.
Buổi chiều hôm nay Minh Oái còn đến hội thơ một lúc nhưng nàng ấy cũng sẽ không làm thơ gì đó, giỏi lắm chỉ là ra vẻ như làm mà thôi. Nhưng có mấy người quận chúa Gia Hàn ở đó, nếu như Minh Oái không đi thì giống như bản thân e sợ vậy.
Thấy Minh Trăn yên lặng đi tới, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lại còn trắng noãn, bị nàng ấy bắt nạt nhiều lần như vậy vẫn còn ngoan ngoãn gọi tỷ tỷ, nghĩ đến những tiểu đê tiện bên ngoài kia, răng ngà của Minh Oái thiếu chút nữa đã mài nát, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hôm nào ta cũng phải mở một hội thi cưỡi ngựa mới được rồi mời tất cả các nàng đến một lần, kiểu gì các nàng cũng mất mặt cho mà coi."
Minh Trăn tưởng Minh Oái nói chuyện với mình cho nên "Ừm vâng" hai tiếng.
Minh Oái phát ti.ết: "Các nàng mà dễ bắt nạt như muội thì tốt biết bao."
Vừa nói nàng ấy vừa đưa tay ra muốn xoa mặt Minh Trăn.
Minh Trăn vội vàng tránh sang một bên.
Lúc này Minh Trăn và Minh Oái gặp một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng đi đến, da nam tử này hơi đen, thân hình cao lớn, nhìn vô cùng thoải mái, là thứ trưởng tử của Minh gia tên là Minh Hào.
Ngày trước La thị bị Liên thị hại sảy thai thì không thể mang thai được nữa. Nhưng bà ta thân là chủ mẫu, mặc dù không thể coi con của người khác là con mình nhưng cũng làm hết bổn phận. Con cái Minh gia đều có tính cách riêng nhưng bản chất thì đều nghe theo La thị và Minh Nghĩa Hùng, biết chú ý đến đại cục.
Minh Hào nói: "Lục muội và Cửu muội đi thỉnh an phu nhân sao?"
Minh Oái gật nhẹ đầu: "Đúng là đang sang chỗ phu nhân. Gần đây tẩu tẩu thế nào? Để tẩu ấy mang bé con sang chỗ phu nhân chơi nhiều một chút nhé."
"Nàng vẫn khỏe." Minh Hào cười nhìn về phía Minh Trăn: "Cửu muội cũng trưởng thành rồi, dáng người không kém muội là bao."
Minh Oái nói: "Còn kém rất nhiều đó, muội lớn hơn muội ấy hai tuổi, muội ấy cũng không cao bằng muội."
Minh Trăn điềm tĩnh đứng bên cạnh khiến người khác khó có thể bỏ qua, Minh Hào nói: "Ta ra ngoài gặp mặt bằng hữu, hai muội muội có đồ gì cần ta mang về không? Son phấn bột nước đồ trang sức đều được."
Minh Oái lắc đầu: "Muội sắp dùng hết tiền tháng này rồi hay để tháng sau đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Trăn cũng lắc đầu theo.
Minh Hào thấy tiểu muội muội này vừa ngoan vừa xinh đẹp, trong lòng cũng thích. Hôm nay ra ngoài đúng lúc phải gặp mặt Ôn Hồng, chuyện của A Trăn và Ôn Hồng hắn cũng nên để ý một chút, phải nhắc nhở Ôn Hồng đừng có bắt nạt muội muội đáng thương này của mình, nếu không Minh gia nhất định sẽ không tha cho hắn ta.
Sau khi Minh Hào rời đi, Minh Oái mới chậm rãi lên tiếng: "Ôi, phụ thân gả muội cho nam nhân kia sao, còn không đẹp mắt bằng ca ca ta, xấu đui xấu điếc.”
Lỗ tai Minh Trăn dựng lên, chăm chú nhìn Minh Oái.
Minh Oái nói tiếp: "Hắn không tính là xuất chúng trong nhóm quý công tử ở kinh thành. Mặc dù phủ chúng ta phú quý nhưng phía trên còn có người phú quý hơn, hơn nữa ca ca là con thứ, người kén chọn cũng không ít, năm đó có không ít tiểu thư bắt bẻ, ghét bỏ mặt mũi ca ca vừa dài vừa đen, chỉ có tẩu tử của chúng ta mới có mắt nhìn người, cảm thấy cao lớn đen một chút không sao sau đó mới gả cho hắn."
Minh Trăn nghe mà như rơi vào sương mù nhưng người bên cạnh đang nói chuyện, nàng nên yên tĩnh nghe hết, không nên ngắt lời.
"Ý của ta là không phải người nào dáng dấp bình thường thì đều có nhân phẩm tốt, người đứng đắn tài giỏi như ca ca cũng có thể coi như là hiếm thấy. Chỉ sợ bề ngoài bình thường, nhân phẩm cũng lệch lạc, bản thân không có gia thế cũng không có bản lĩnh, như vậy thì không bằng lấy người xinh đẹp còn may hơn." Đôi mắt sắc bén của Minh Oái nhìn Minh Trăn: "A Trăn, muội hiểu không?"
Minh Trăn gật đầu như gà con mổ thóc: "Hiểu ạ.”
Mặc dù vẫn như rơi vào trong sương mù nhưng tỷ tỷ nói cái gì thì chính là cái đó.
Thiên Cầm ở bên cạnh cảm thấy Minh Oái nói chuyện cũng có lý, những ngày này Minh Oái đi qua đi lại khiêu khích tiểu thư giống như con mèo xù lông trốn ở cổng kêu vài tiếng, cũng không nhảy ra cắn người nên nàng ấy cũng không xem Minh Oái là người xấu, nhiều lắm thì coi như là cô nương chân thật choai choai có ý đồ xấu mà thôi.
Lại nói đến, phủ An Quốc công có nhiều di nương, cũng nhiều tiểu thư, mặc dù La thị không chào đón con người khác sinh, càng không chào đón di nương khác, nhìn Minh Trăn cũng không vừa mắt nhưng cũng không làm những chuyện tổn hại đến dòng dõi, dù thứ nữ không bằng đích nữ nhưng y phục là thể diện, tiền hàng tháng cũng không bị cắt xén, xem như cũng có phương pháp cai quản của chủ mẫu.
Minh Oái gật đầu nói: "Hiểu là được. Mặc dù muội có thể gả qua làm chính thê của người có gia cảnh bình thường, không dễ trèo cao nhưng cũng phải nhớ kỹ, đối phương phải là quân tử thực sự mới có thể gả, nếu không dù nhìn hắn có trung thực đến đâu, thậm chí có giống Phan Anh đi chăng nữa thì cũng không đáng để phó thác chung thân."
Minh Trăn lại nhẹ nhàng gật đầu: "Được!"
Minh Oái thích lên mặt dạy đời, bây giờ làm lão sư đi dạy người khác, nói với Minh Trăn xong cũng cảm thấy trong lòng đắc ý.
Từ khi Minh Phù xuất giá, trong phủ cũng không có tỷ muội nào quá thân cận với nàng ấy. Mấy năm trước Bát tiểu thư Minh gia vì nhiễm phong hàn nên chết yểu, Thất tiểu thư quá đáng ghét mà lại chăm chỉ, suốt ngày lẩm