Chương 34:
Vết thương trên tay Minh Trăn đã gần như khỏi hẳn, ngày hôm sau nàng hết thấy đau rồi, mặc dù không biết Kỳ Sùng đã dùng thuốc gì cho mình nhưng đối với Minh Trăn mà nói, không có gì Kỳ Sùng không làm được.
Điện hạ nhà mình là người thần thông quảng đại, là người tốt nhất trong thiên hạ.
Sáng sớm hôm nay Minh Oái đã đến thăm Minh Trăn một miếng. Nàng ấy dậy muộn, ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, không ăn sáng mà trực tiếp đến tiểu viện của Minh Trăn.
Tiểu viện của Minh Trăn vốn vô cùng yên tĩnh, bên trong gần như trống rỗng, không có bất kỳ một đồ đạc gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai nha đầu Thiên Cầm và Tân Dạ rất khéo tay, quét dọn tiểu viện sạch sẽ, ngay cả một chiếc lá cũng không nhìn thấy, sau đó lại đi chợ mua chút hoa cỏ cho nên vừa vào tiểu viện đã cảm thấy tràn đầy sức sống, không khí thoáng mát do có nhiều cây cối.
Mặc dù không phải hoa cỏ quý hiếm nhưng cũng trang nhã sạch sẽ, tươi mát thoải mái.
Lúc Minh Oái đến Minh Trăn đang ngủ gật bên cửa sổ, nàng mới ăn sáng xong, lúc này cảm thấy hơi buồn ngủ. Minh Oái đưa tay nhéo gương mặt của Minh Trăn: "Sao mới về mấy ngày mà muội lại gầy đi rồi? Chẳng lẽ nơi này không tốt bằng điền trang sao?"
Minh Trăn lại cảm thấy không đúng.
Minh Oái nói: "Tay còn đau không? Đưa ta nhìn thử nào."
Minh Trăn đưa tay ra: "Bây giờ hết đau rồi."
Nhưng lòng bàn tay vẫn đỏ ửng, Minh Oái cẩn thận nhìn rồi lấy một lọ cao trong tay áo ra: "Muội bôi thuốc vào đi, ngày mai sẽ khỏi liền."
Nàng ấy ham chơi hơn những tiểu thư nhà khác, cưỡi ngựa bị thương, trèo cây cũng từng bị thương, cầm kiếm cũng tương tự. Thế tử Khang vương biết tính tình vị hôn thê mình, hắn cảm thấy Minh Oái như vậy càng sinh động đáng yêu hơn,cho nên không ngăn cản, nhiều khi còn giúp Minh Oái che giấu.
Thuốc này cũng do thế tử Khang vương Kỳ Đình tặng, vì là thuốc quý nên một hộp nho nhỏ cũng có giá một trăm lượng bạc, có thể xóa sẹo, ngay cả Minh Oái cũng không nỡ dùng.
Sau khi bôi thuốc cho Minh Trăn, Minh Oái nói: "Được rồi, sau khi thuốc khô muội mới có thể chạm vào những thứ khác."
Minh Trăn gật nhẹ đầu: "Tỷ tỷ thật tốt."
Minh Oái bị nàng khen đến mức cảm thấy ngại ngùng: "A Trăn ngốc."
Gần đây Minh Oái cũng cảm thấy phiền muộn vì hơn nửa tháng nữa nàng ấy phải tiến cung, trong cung tổ chức yến hội quan trọng, hoàng hậu thuận tiện mời các tiểu thư thế gia tiến cung. Bên ngoài thì thể hiện sự đồng tình với cáo mệnh phu nhân và tiểu thư thế gia, thực tế thì... là vì chọn vợ cho hoàng tử hoặc thế tử.
Mặc dù Minh Oái đã đính hôn, hơn nữa hôn phu còn là thế tử Khang vương nhưng cũng phải đi, không đi thì chính là không nể mặt hoàng hậu rồi.
Nàng ấy ghét công chúa Ninh Đức chết đi được, nàng ấy nằm xuống rồi thuận tiện gối lên đùi Minh Trăn: "Ninh Đức đáng ghét, biết rõ ta không biết làm thơ vẽ tranh còn đề xuất cái gì mà để các tiểu thư tặng một bức tranh. Hiện tại những họa sư nổi danh kinh thành đều đã bị mời đi rồi, chỉ còn lại những người vẽ không đẹp, vì chuyện này mà muốn mời họa sưcũng phải tốn đống tiền, động một tí là trăm lượng bạc, đúng là biết tranh thủ thời thế mà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Oái tức giận nhưng không có chỗ phát ti.ết, đành phải mắng công chúa Ninh Đức trước mặt Minh Trăn để xả tức.
Giữa tiểu thư danh môn quý tộc cũng hay lục đục với nhau, vì liên quan đến thông gia, liên quan đến lợi ích cụ thể sau khi đính hôn nên rất ít khi có tình cảm thực sự.
Minh Trăn nói: "Tỷ tỷ, muội biết viết thư pháp và vẽ tranh."
Thiên Cầm vội vàng đứng lên lo Minh Trăn để lộ nên nhanh chóng bổ sung: " Mỗi ngày cô nương ở điền trang đều không có việc gì làm, Dư Trúc có mời một nữ tiên sinh đến dạy cho cô nương. Cô nương có thể đọc sách, cũng biết vẽ tranh."
Minh Oái bĩu môi: "Các nàng ấy đều mời hoạ sư có thâm niên danh tiếng, muội lấy gì mà so với họ chứ?"
Thiên Cầm: "..."
Thực ra thư họa của Minh Trăn đều do Kỳ Sùng dạy, chỉ riêng chuyện này cũng đủ để vả mặt hết một đám tài nữ kinh thành, vì tiên sinh dạy thư họa cho Kỳ Sùng chính là đại sư Tuệ Ý, người không còn ra khỏi núi nữa
Đại sư Tuệ Ý là nhà thư pháp và họa sư có danh tiếng nhất.
Kỳ Sùng trò giỏi hơn thầy, chỉ là bình thường không thể hiện những chuyện này ra mà thôi, dựa vào thân phận của hắn, cơ bản là không cần làm những chuyện như thế này.
Minh Trăn nói: "Muội muốn thử một lần, tỷ tỷ muốn vẽ cái gì?"
Minh Oái suy nghĩ một chút rồi nói: "Muội biết vẽ cái gì thì vẽ cái đó đi."
Nàng ấy cũng không muốn đả kích Minh Trăn nên đưa một chủ đề không khó cho Minh Trăn, để muội ấy vẽ thứ gì mình giỏi nhất là được rồi.
Sở trường của Minh Trăn là lối vẽ tỉ mỉ, vẽ hoa càng giỏi hơn nữa, vì trong phủ của Kỳ Sùng có rất nhiều mẫu đơn nên ngày thường nàng vẽ mẫu đơn nhiều nhất.
Minh Trăn chỉ biết mùa xuân trong phủ Tần vương sẽ có nhiều mẫu đơn nhất, lại không biết rằng hoa mẫu đơn được trồng vì nàng. Từ nhỏ nàng đã ốm yếu, mời danh y và thầy bói đến xem, thầy bói nói trên người Minh Trăn có mùi mẫu đơn nên trồng hoa mẫu đơn đi, nuôi hoa mẫu đơn thật tốt cũng có thể kéo dài tính mạng của nàng.
Dù là thật hay giả thì phủ Tần vương không thiếu chút tinh lực này nên lập tức trồng.
Minh Oái gật đầu nói: "Vậy vẽ hoa mẫu đơn đi."
Nửa tháng này Minh Oái cũng không để ở trong lòng, nàng ấy tìm họa sư tùy tiện vẽ một bức, giao bạc trắng mà đau đớn như đứt ruột đứt gan. Mãi đến khi nha hoàn của Minh Trăn đến nói cho nàng ấy Minh Trăn đã vẽ xong.
Những ngày này Minh Trăn đều chuyên chú vẽ.
Lúc Minh Oái nhìn thấy tranh cũng cảm thấy kinh hãi.
Không phải là hoa mẫu đơn duyên dáng sang trọng như thường thấy, Minh Trăn vẽ hoa vào đầu xuân, cánh hoa trắng như tuyết lộ ra hương thơm vô cùng tươi mát, bên dưới có một con báo nhỏ yên tĩnh ngủ say, da lông trên người rõ ràng sinh động như thật. So với những bức tranh hoa nở cả sảnh đường thì tranh Minh Trăn vẽ thú vị hơn nhiều.
Minh Oái nói: "Ôi trời đẹp quá đi mất! Nhưng mà A Trăn, sao muội lại vẽ đỉnh vậy chứ?"
Minh Trăn đề ở bên cạnh bốn chữ "Ly miêu ngọa tuyết" (1), đây là chữ viết của nàng, dáng chữ nhỏ nhắn mềm mại: "A Trăn đã nói là A Trăn biết vẽ, lúc trước không có chuyện gì làm nên rảnh rỗi cho nên mỗi ngày đều vẽ."
(1) báo nằm trên tuyết
Mỗi ngày đều vẽ... Có lẽ ở trong điền trang chán quá nên chỉ có thể vẽ tranh, mỗi ngày đều luyện, khó trách lại đẹp như vậy, Minh Oái nhìn thêm mấy lần: "A Trăn, muội đúng là khiến người khác bất ngờ mà. Nhưng mà bức tranh đẹp như vậy, tất cả các nàng đều biết nhất định không phải ta vẽ, ta cũng không thể cứ vậy mà mang đi được."
Tân Dạ ở bên che miệng cười: "Không phải cũng có những tiểu thư mời họa sư đến vẽ sao? Các nàng đều mang theo thì tại sao Lục tiểu thư không dám chứ?"
Minh Oái nói: "Cũng đúng, dù đẹp hay xấu thì các nàng cũng đều biết không phải ta vẽ. Đúng lúc mang theo để chọc tức Gia Hàn, để nàng ta nhìn xem bản thân cũng không phải là tài nữ gì đó, còn nhiều người lợi hại hơn nàng ta lắm."
Đây vốn là một trận đấu tài nghệ, không thể dùng tiền mua được thì cũng phải thể hiện chút tài nghệ gì đó.
Có thể hung hăng vả mặt Ninh Đức và Gia Hàn để các nàng biết rằng dù các nàng có mời họa sư tốt nhất đi chăng nữa thì Minh Oái nàng cũng có thể tìm người khác tốt hơn giúp mình.
Minh Trăn rửa tay sạch sẽ, cảm thấy đói bụng nên cầm một miếng bánh ngọt lên yên lặng nhấm nháp.
Minh Oái nhéo mặt nàng một cái, sau đó cầm lấy bức tranh: "A Trăn thật tốt, chờ ta thắng lợi trở về sẽ mang điểm tâm ngon trong cung cho muội ăn."
Sau khi đến hoàng cung, tất cả tiểu thư đều lấy tranh do mình