Chương 36:
Minh Trăn được thả về vị trí cũ, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, ngón tay trắng noãn của nàng vuốt vuốt một góc y phục: "Điện hạ không vui hả?"
Kỳ Sùng nói: "Gần đây ở phủ An Quốc như thế nào?"
Minh Trăn nghiêng đầu nói: "Tỷ tỷ rất tốt, phu nhân rất cao ngạo nên A Trăn hơi sợ nhưng phu nhân cũng rất tốt, rất ít khi gặp phụ thân nhưng hai ngày trước phụ thân có tặng cho A Trăn một đôi chim."
Là một đôi vẹt mẫu đơn, không nói chuyện nhưng lại rất đẹp, cũng là một đồ chơi nhỏ hài hước khiến người vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Sùng đưa tay vuốt tóc Minh Trăn: "Vậy cũng tốt."
Hắn vừa nhấc tay áo, hương gỗ trên người cùng với hương máu thoang thoảng càng rõ hơn, trong lòng Minh Trăn run sợ, nàng hơi khó chịu nhưng Kỳ Sùng ở trước mặt nàng, khí thế vô cùng mạnh nên Minh Trăn chỉ có thể an phận ngồi im.
Mắt phượng của nam nhân sâu thẳm khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì, Minh Trăn nói: "Vậy... A Trăn đi ngủ."
Hiếm khi nàng không quấn lấy hắn.
Chẳng lẽ thật sự xa lạ rồi?
Kỳ Sùng giữ lấy cằm Minh Trăn, tỉ mỉ nhìn mặt nàng: "Buồn ngủ lắm sao?"
Minh Trăn gật đầu: "Đúng thế, điện hạ để A Trăn ngủ một lát đi."
Trên người nàng mặc một bộ sa y mỏng manh, hơn nữa cũng không mặc cho tử tế, chỉ cần liếc mắt là có thấy da thịt trắng ngần như tuyết trên đỉnh núi.
Vì gầy yếu nên A Trăn cũng không quá đầy đặn, hai tay là có thể phủ kín, mỗi bên cũng chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn.
Kỳ Sùng biết Minh Trăn nhát gan, hơn nữa khứu giác của nàng lại nhạy, có lẽ đã ngửi được mùi máu tanh trên người hắn rồi.
Nàng cố nhịn không thể hiện ra nhưng lông mi lại đang run rẩy, hai tay tuyết trắng nhẹ nhàng đặt cùng một chỗ, thân thể lên xuống theo nhịp thở.
Thật ra hiện tại nàng rất buồn ngủ, thứ nhất là vì vừa chạy nhảy bên ngoài nên toàn thân rã rời, thứ hai là vì trong lòng bất an, cảm giác giống như kinh hồn bạt vía vậy. Minh Trăn cảm thấy mình không thể hiểu được Kỳ Sùng, hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì. Điện hạ càng thần bí hơn những gì nàng tưởng tượng.
Thần bí cũng tốt, không thần bí cũng không sao, điện hạ là người Minh Trăn tin tưởng nhất, mong muốn duy nhất của Minh Trăn chính là cả đời điện hạ được bình an.
Cho nên trước khi buông tay, Minh Trăn thơm một cái lên mặt điện hạ: "A Trăn đi ngủ, điện hạ nhìn A Trăn ngủ nha."
Nhưng không thực sự thơm vào được vì Kỳ Sùng đã lấy tay chặn lại, thế nên nụ hôn của Minh Trăn rơi vào lòng bàn tay Kỳ Sùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay to của hắn che mặt Minh Trăn, vì vậy nên miệng nàng cũng bị bịt kín, hắn đè nàng nằm xuống, gằn từng chữ: "Không được, đi ngủ."
Minh Trăn vô cùng lưu luyến hắn cho nên mỗi giờ mỗi khắc đều muốn đi theo sau lưng Kỳ Sùng như cái đuôi nhỏ, muốn được ôm ôm hôn hôn bế lên cao. Nhưng Kỳ Sùng lại không muốn nàng quá thân cận với mình, vì vậy Minh Trăn đành phải thành thật nhắm mắt lại.
Kỳ Sùng nhìn Minh Trăn dần chìm vào giấc ngủ, thiếu nữ nhanh chóng ngủ sâu, không hiểu vì sao lại có cảm giác hồn nhiên không tả được, đôi môi hơi tách ra, mềm mại đầy đặn giống như hoa hồng khoe sắc vào sáng sớm.
Lúc trước hắn chỉ biết Minh Trăn xinh đẹp, lúc này Kỳ Sùng mới thật sự cảm nhận được điều này một cách rõ ràng.
Dung nhan câu hồn đoạt phách giống như một bảo kiếm sắc bén, không gì không thể phá được. Khó trách Ôn Hồng lại không rời mắt ra khỏi nàng, tham lam nhìn chăm chú.
Ôn Hồng bị móc mắt, còn thi thể bị ném vào sông hộ thành (1), chắc phải qua mấy ngày nữa mới phát xác. (Phát hiện thi thể)
(1) sông đào để bảo vệ thành.
Đột nhiên hắn ta biến mất, hơn nữa mới biến mất dăm ba ngày nên đồng liêu cũng không quá để ý, chỉ nghĩ Ôn Hồng bị bệnh nhẹ nên không đến được.
Từ đầu An Quốc công Minh Nghĩa Hùng đã nghĩ Ôn Hồng có chuyện khác cần phải làm, ông không chỉ có một nữ tế là Ôn Hồng, chỉ là gần đây đối xử vô cùng ân cần với Ôn Hồng mà thôi, thân là một trưởng bối luôn quan tâm thấu hiểu, Minh Nghĩa Hùng cũng quan tâm một chút.
Một hai ngày không gặp được, ông cũng không nghĩ Ôn Hồng đã chết.
Mãi đến khi Minh Nghĩa Hùng nhận được một phong thư.
Người đưa thư là một người trong gia đình giàu có đưa tới, hắn ta còn dặn đi dặn lại rằng nhất định phải đưa đến tay Minh Nghĩa Hùng.
Lúc Minh Nghĩa Hùng và La thị đang dùng cơm trưa thì người bên dưới đưa thư vào: "Lão gia, có một phong thư gấp, đưa từ huyện Bình đến, người đưa thư nói nhất định phải chuyển đến tay ngài để ngài đọc thật kỹ."
Huyện Bình là quê quán của Ôn Hồng, Minh Nghĩa Hùng và La thị cũng không có chuyện gì cần gặp những người ở huyện Bình.
Minh Nghĩa Hùng không hiểu chuyện gì, ông mở phong thư ra ở trước mặt La thị.
Người viết thư chính là một phú thương họ Tiền ở huyện Bình.
Triều Lăng mua bán qua lại với bên ngoài không ít, mặc dù thương nhân vẫn xếp ở tầng thấp nhất xã hội như cũ, cũng có rất nhiều hạn chế nhưng so sánh với bách tính bình thường thì bọn họ vẫn tốt hơn nhiều. Huống hồ không ít quan địa phương cấu kết với bọn họ, có quan phủ bảo hộ nên địa vị của thương nhân càng cao hơn.
Tên phú thương này buôn bán vật liệu gỗ, cũng khá giàu có nhưng cũng không giàu đến trình độ cấu kết với quan liêu kia, chỉ được coi là tiểu phú hào.
Nhà ông ta có một đại tiểu thư, mười sáu tuổi, còn chưa gả cho ai, phú thương giống mình thì ông ta chướng mắt, một lòng muốn gả ái nữ cho nhà quan nhưng công tử nhà quan cũng chướng mắt nhà bọn họ.
Gia cảnh Ôn Hồng bần hàn nhưng học vấn tốt, phú thương nhìn trúng tài năng của hắn ta, hỗ trợ hắn ta rất nhiều, còn để hắn ta ra vào nhà mình mượn sách.
Tiểu thư mười sáu mười bảy tuổi chưa gả cho người ta, gặp Ôn Hồng ôn hòa lễ độ, cách nói chuyện lại thú vị, hai người ngày càng quen thuộc sau đó phát sinh quan hệ.
Tiếp đó chính là vị tiểu thư kia có thai.
Ôn Hồng đoán rằng mình có thể trúng tiến sĩ, sẽ làm quan trong triều cho nên đương nhiên hắn ta sẽ không muốn cưới con gái nhà tiểu phú thương vào cửa. Mẫu thân Ôn Hồng càng ăn nói quá đáng hơn, nói gì mà tiểu thư này cũng không phải người đứng đắn, đứa con trong bụng nhất định không phải của Ôn Hồng.
Tiểu thư này bị dồn vào đường cùng, cuối cùng treo cổ tự tử, một xác hai mạng.
Trong nhà phú thương còn nữ nhi khác, lo chuyện này ảnh hưởng đến hôn sự của nữ nhi khác nên không thể không ngậm bồ hòn làm ngọt. Tài hoa của Ôn Hồng cả huyện đều biết, ân sư của Ôn Hồng cũng là bằng hữu của quan huyện, một phú thương nho nhỏ như ông ta cũng không có khả năng trả thù, không dám vì báo thù cho Ôn Hồng mà làm mấy chục người trong nhà mình bị liên lụy.
Ông ta sợ hai mẹ con nhà Ôn Hồng nói chuyện này ra, bôi đen con gái đã qua đời của nhà mình, lại sợ còn kéo theo đứa con gái khác nên cho mẫu thân Ôn Hồng ít bạc để bịt miệng bà ta lại.
Cho nên chuyện này là một bí mật, chỉ có Ôn gia và nhà phú thương là biết, không có thêm người thứ ba biết chuyện này.
Trong mắt mọi người, Ôn Hồng tài hoa hơn người, tuổi còn trẻ đã trúng tiến sĩ, là nhân tài hiếm có. Gia cảnh có nghèo khó một chút nhưng lại có hiếu, tương lai tiền đồ vô hạn.
Ai ngờ phía sau lại có chuyện bẩn thỉu như vậy chứ?
Sau khi đọc hết phong thư, sắc mặt An Quốc công có thể so được với đít nồi.
La thị thấy sắc mặt ông không tốt thì nhanh chóng hỏi: "Lão gia sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
An Quốc công đưa thư cho La thị.
La thị đọc nhanh như gió, trước tiên lướt qua một lần, sau đó cảm thấy kinh ngạc, đọc kỹ một lần nữa rồi nói: "Trên đời thật sự có chuyện này sao?"
An Quốc công im lặng, không nói chuyện.
La thị bình tĩnh lại: "Khoảng cách từ kinh thành đến huyện Bình là mấy trăm dặm, chuyện ở bên đây chắc chắn bên kia chưa biết. Tên thương nhân này họ Tiền, sao có thể biết ngài đang đề bạt Ôn Hồng được? Chỉ sợ ngay cả Văn Uyên Các là gì ông ta cũng không biết. Ta nghĩ chuyện này do người nào đó cố ý làm nên để ly gián."
Minh Nghĩa Hùng cũng nghĩ như vậy, một phong thư sao có thể đổi trắng thay đen được, chuyện như thế nào, chỉ cần gọi Ôn Hồng đến là biết.
La thị lại nói: "Nhưng chuyện này thật hay giả cũng phải phái người tìm hiểu tên thương nhân này cho kỹ mới được. Người bình thường sẽ không lấy sự trong sạch của nhà mình ra