Chương 42:
Quả nhiên ngày hôm sau có một đám tiểu thư đến Minh phủ. Minh Trăn không ra ngoài, thứ nhất là thân thể nàng không khỏe, không thể đá bóng với một đám tiểu thư đá bóng được, thứ hai buổi sáng Minh Trăn dậy không nổi, gần đây nàng luôn cảm thấy buồn ngủ, ngủ đến tối mới tỉnh.
Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, Thiên Cầm hầu hạ Minh Trăn rửa mặt, Tân Dạ đứng bên cạnh nói: "Cô nương có muốn đến xem mấy người Lục tiểu thư chơi gì không? Tham gia náo nhiệt một chút cũng tốt."
Thiên Cầm không đồng ý: "Náo nhiệt này tốt nhất vẫn đừng nên tham gia thì hơn, có mấy người không phải người tốt, ở chung với các nàng sẽ khiến cô nương không vui."
Minh Trăn vừa mới tỉnh ngủ, uể oải ngáp một cái, hơi nước dâng tràn đáy mắt làm cho lông mi ướt nhẹp, cả người vẫn như chìm trong mộng, làn da trắng trắng mềm mềm khiến người khác nhìn mà muốn xoa bóp một chút, bóp đến khi trên mặt nàng hiện lên vết đỏ mới muốn dừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiên Cầm không dời nổi mắt, nàng ấy dùng khăn ướt lau mắt cho Minh Trăn: "Cô nương chưa tỉnh ngủ sao?"
Minh Trăn "ừ" một cái: "A Trăn nhớ điện hạ."
Thiên Cầm khẽ giật mình, đúng là lâu rồi Tần vương chưa tới thăm Minh Trăn thật. Nhưng cũng không thể trách ngài ấy được, điện hạ vẫn luôn bận rộn, quốc sự cũng không phải việc nhỏ, những người nắm quyền cao chức trọng trong tay, lại còn nghiêm minh sáng suốt, để ý tới lê dân bách tính như ngài ấy thường không rảnh để để ý chuyện khác.
Minh Trăn lại hỏi: "Có phải điện hạ lại đi đánh trận rồi không?"
Mấy năm qua Kỳ Sùng đã dẹp nhiều phản loạn, tích lũy vô số công lao, vì hắn thường hay rời đi, Minh Trăn không thấy mặt nên cũng nghĩ có phải hắn lại rời kinh thành rồi không.
Thiên Cầm nói: "Nô tỳ cũng không rõ, lát nữa nô tỳ sẽ cho người đi hỏi thử."
Sau khi ăn sáng xong, Tân Dạ dọn dẹp xong xuôi thì ra ngoài, nàng ấy thích những nơi náo nhiệt nên đã nhanh đi nhìn các cô nương đá bóng, lúc Tân Dạ đi người vẫn chưa đến đủ, trên đường đi nàng ấy gặp Dư Trúc, thuận miệng nói một câu cô nương nhớ điện hạ rồi.
Nửa canh giờ sau mới miễn cưỡng đủ người. Các cô nương tụ họp một nơi, người nào cũng ăn mặc gọn gàng, mái tóc dài đen nhánh của Minh Oái được buộc gọn lên, vô cùng nổi bật trong đám người.
Hôm nay công chúa Ninh Đức không tới, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Gia Hàn lại đến.
Mặc dù hôm nay đá bóng nhưng Gia Hàn vẫn mặc một bộ y phục trắng như cũ, vạt áo và ống tay áo rất dài, tóc đen xõa trên vai, thanh lệ xuất trần, đúng là không hổ với danh xưng đệ nhị mỹ nhân kinh thành.
Nàng ta sẽ không đá bóng, nàng ta cũng không thích những thứ này. Nhưng gần đây quý nữ trong kinh thành luôn thảo luận về nàng ta và công chúa Ninh Đức.
Bình thường Gia Hàn nhìn lạnh lùng nhưng thực ra lại là người vô cùng sĩ diện. Lúc trước nhắm vào Minh Oái nhiều lần nên bây giờ nàng ta lo lắng bản thân không đến thì Minh Oái sẽ nói xấu mình với những người khác.
Hiện tại nhìn thấy Minh Oái tươi cười xinh đẹp, tinh thần phấn chấn đứng giữa mọi người, cảm giác của Gia Hàn lại không được tốt cho lắm. Trong nhà gặp biến cố, Tráng Vũ Hầu lo lắng hôn sự của Gia Hàn và hoàng thất bị hỏng nên dặn nàng ta liên tục rằng nhất định phải nắm được trái tim của Ngũ hoàng tử.
Nhưng Gia Hàn thích Kỳ Sùng, không có chút tình cảm nào với Kỳ Tu hào hoa phong nhã. Nhưng nàng ta và Kỳ Sùng có đủ loại ân oán, sau có thể bên nhau được chứ? Nàng ta đành phải ỡm ờ câu dẫn Kỳ Tu, ổn định được hôn sự trước rồi tính tiếp.
Ở tiền triều cũng không phải không có chuyện huynh trưởng đoạt thê tử của đệ đệ, nếu tương lai Kỳ Sùng lên làm hoàng đế thì không chừng hai người còn có thể nối lại tiền duyên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều làm cho Gia Hàn tức giận chính là Ngũ hoàng tử không thích nàng ta. Con mọt sách Kỳ Tu này lại dám nhắm mắt làm ngơ với nàng ta!
Trước mặt hoàng hậu hắn ta làm ra vẻ bản thân rất thích người biểu muội này, chỉ khi hoàng hậu không nhìn thấy thì Kỳ Tu bắt đầu lạnh nhạt với nàng, thậm chí khi Gia Hàn chủ động nắm tay còn bị hắn ta lạnh lùng hất ra, chuyện này khiến lòng tự trọng của nàng ta bị tổn thương rất lâu.
Trái lại Minh Oái lại xuất thân danh môn thế gia, phụ thân và huynh trưởng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, mặc dù không vung tiền như rác giống nàng ta và Ninh Đức đã từng làm nhưng cũng thuộc dạng muốn gì có nấy.
Quan trọng nhất chính là Minh Oái còn có một vị hôn phu vô cùng tốt.
Nàng ta xứng sao?
Trong lòng Gia Hàn như có một ngọn lửa cháy hừng hực, sau khi gặp Minh Oái, nàng ta vẫn bình tĩnh như mọi ngày: "Đã lâu không gặp, có phải Lục tiểu thư lại đen đi rồi không? Nắng thu vẫn có thể khiến da bị đen đó."
Minh Oái cũng được xem là trắng trong đám huynh đệ tỷ muội ở nhà, vì An Quốc công quá đen nên nàng ấy cũng không quá trắng cho nên chuyện này đành thua kém Gia Hàn.
Nhưng dù đen hay trắng thì quan trọng nhất là khí chất và ngũ quan, ngũ quan Minh Trăn dễ chịu thoải mái, nhìn vô cùng thông minh, hơn nữa nàng còn nàng ấy còn có khí chất anh dũng và tinh nghịch mà những cô nương khác không có.
Hiện tại Gia Hàn đang đụng đến điều kiêng kỵ của mình, trong lòng Minh Oái không quá vui, quệt miệng nói: "Ai có thể trắng hơn ngươi được chứ? Suốt ngày mặc cả cây trắng, sợ người khác không biết ngươi thích cái đẹp chắc?"
Tiểu thư theo phe Gia Hàn và Ninh Đức lập tức nói: "Quận chúa Gia Hàn mặc y phục trắng tượng trưng cho bản thân mình, trắng noãn không tì vết, tấm lòng lương thiện nên mới thích y phục trắng."
Trong lòng Minh Oái nói thầm mấy chữ "Trắng giống heo vậy", ngoài mặt lại cười cười: "Y phục này không thích hợp để đá bóng đâu. Làm bẩn thì sao?"
Gia Hàn quấn một lọn tóc của mình, cũng cười theo: "Ta không chơi đâu, ở cạnh nhìn mọi người chơi là được rồi, mấy ngày nay ta không thoải mái lắm."
Tất nhiên nàng ta không nhàn hạ thoải mái đứng đây nhìn những người này đá bóng, nàng ta biết rõ, nhìn Minh Oái quang minh lỗi lạc nhưng thực tế có không ít ý xấu.
Gia Hàn từng làm nhiều chuyện xấu Minh Oái, cũng đâm sau lưng nàng ấy không ít lần.
Bây giờ Tráng Vũ Hầu nghèo túng, Ngũ hoàng tử không thích nàng ta, người duy nhất nàng ta có hảo cảm là Tần vương thì lại coi nhà nàng ta là kẻ thù, lỡ như Minh Oái đá bóng vào người nàng ta rồi giả vờ nói không cố ý thì Gia Hàn cũng không làm gì nàng ấy được.
Kiến trúc hoa viên Minh phủ tinh xảo, nhìn qua cũng biết đã bỏ rất nhiều công sức vào đây, cũng có thể thấy được thẩm mỹ của chủ nhân không tệ.
Nhìn phủ An Quốc công rồi lại nhớ lại nhà mình, giống như nhà giàu mới nổi vậy, hai năm trước khi Tráng Vũ Hầu bắt đầu có tiền đã đúc hai con heo bằng vàng ròng ở trong nhà, mỗi lần Gia Hàn vào cửa đã thấy hai cái mũi heo đối diện với mình, nàng ta cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng Tráng Vũ Hầu lại nói đó là chiêu tài khiến nàng ta không thể mời các tiểu thư đến nhà mình chơi.
Gia Hàn than thở, cảm thấy như thế này không ổn, nhất định nàng ta phải lên kế hoạch, một là kéo quan hệ trong nhà về phía Tần vương, hai là tính toán Kỳ Thưởng để gạo nấu thành cơm với hắn ta.
Đang đi trên đường thì nghe được phía trước có vài tiếng nói, giọng nữ vô cùng êm tai giống như tiếng trời cho vậy, mà Gia Hàn vốn có thái độ cảnh giác với giọng nói người cùng giới, nghe giọng nói này xong lỗ tai nàng ta dựng đứng cả lên.
Minh Trăn đi bên cạnh Kỳ Sùng, nàng bước từng bước nhỏ theo sát hắn: "Điện hạ, sao ngài lại đến đây? Có phải nhớ A Trăn không?"
Kỳ Sùng nói: "Cô tìm An Quốc công có chuyện."
Minh Trăn vô cùng tò mò: "Là chuyện gì vậy? Có thể nói cho A Trăn không, A Trăn muốn biết."
Bình thường nàng không nói nhiều như vậy, là vì đã rất rất lâu chưa gặp Kỳ Sùng nên nàng vô cùng nhớ hắn cho nên nói nhiều hơn lúc trước.
Chân Kỳ Sùng dài, Minh Trăn đuổi theo sau lưng hắn cũng cảm thấy tốn sức, đành phải đi nhanh hơn.
Ban ngày không tiện gặp Minh Trăn nhưng gần đây vào ban đêm Kỳ Sùng còn phải nghị sự với thuộc hạ.
Đã cách