Chương 47:
Ngu Hoài Phong nghe nói võ công của Kỳ Sùng rất cao, giống như hắn vậy cho nên vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Hắn nhanh chóng che giấu sự lạnh lẽo trong mắt, mở quạt ra che đi nửa gương mặt, phất một cái rồi mới gấp quạt lại, cười nói: "Nghe đồn Tần vương điện hạ ngàn chén không say, tiểu vương thật sự muốn được trải nghiệm thử một lần."
Đây cũng không phải lần đầu hai người ngồi đối diện uống rượu với nhau, hơn nữa lại là Ngu Hoài Phong một lần nữa muốn chuốc say Kỳ Sùng.
Cho dù trong lòng còn nhiều nghi ngờ nhưng chưa biết rõ chân tướng sự việc thì Ngu Hoài Phong sẽ không tùy tiện mưu hại người khác. Nhưng chuyện này thực sự quá kỳ lạ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Trăn và Kỳ Sùng không thân cũng chẳng quen, quan hệ của An Quốc công và Kỳ Sùng cũng vậy. Tiểu Minh Trăn mà hắn nhìn thấy năm đó có phải Minh Trăn bây giờ không cũng là một nghi vấn.
Hai người đều là người thông minh.
Lúc trở về trời đã tối, cả người Kỳ Sùng toàn mùi rượu, sau khi tắm bằng nước lạnh xong, Lý Phúc lấy y phục đã được chuẩn bị sẵn mặc vào cho hắn.
Lần này đúng là Kỳ Sùng đã uống không ít, Ngu Hoài Phong dùng đủ mọi lý do để mời rượu, dường như muốn hắn uống say chết mới dừng lại.
Cơ bụng của nam nhân hiện rõ dưới ánh đèn, dường như bên dưới da thịt là lực lượng vô tận ngầm chảy, nhìn vô cùng mê người, y phục được quấn lại chặt chẽ, dây thắt lưng vòng quanh vòng eo gầy nhưng có lực, huyền y che kín thân thể, sau khi mặc y phục vào chính là một cảnh đẹp khác.
Chỉ cảm thấy thân hình nam nhân thon dài, tài hoa phong nhã.
Kỳ Sùng nói: "Đưa A Trăn đến đây."
Lý Phúc biết Kỳ Sùng uống say nên ký ức lại hỗn loạn, hầu hạ hắn thay y phục xong thì đáp: "Nô tài đi ngay, trước tiên điện hạ lên giường nghỉ ngơi đã, lát nữa Minh cô nương sẽ đến."
Kỳ Sùng lên giường, trên giường đều là mùi hương của hắn, hương gỗ thanh mát mang theo chút đắng chát. Lý Phúc thêm chút hương an thần vào sau đó yên lặng ra ngoài.
Hôm nay thực sự quá mệt mỏi, tất cả mọi người đều đi ngủ, Lý Phúc cũng quay về nghỉ ngơi.
Kỳ Sùng rất ít khi để bản thân uống say, hắn vẫn luôn biết rượu và sắc rất dễ làm nam nhân đánh mất lý trí, thân là một vương gia, càng không thể đánh mất sự tỉnh táo và lý trí. Nhưng nửa đêm khi nửa tỉnh nửa mê, Kỳ Sùng lại nghe được một âm thanh ngọt ngào.
Tiểu A Trăn mặc váy áo màu đỏ, ngẩng mặt lên ôm chân hắn, gọi một tiếng "ca ca" ngọt hơn đường phèn.
Lúc nhỏ để trừ tà nên nha hoàn thường vẽ một nốt chu sa lên giữa mi tâm Minh Trăn, màu sắc rực rỡ càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng.
Kỳ Sùng xoa xoa đầu nàng: "Yên tĩnh ngồi xuống."
Giống như những buổi chiều ngày trước, Minh Trăn nằm trên đùi Kỳ Sùng ngủ, đột nhiên Kỳ Sùng cảm thấy không đúng, lúc cúi đầu xuống đã thấy nàng không còn là đứa trẻ ngày trước nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên người nàng chỉ mặc y phục mỏng manh, tóc dài xõa xuống lưng, xương bả vai gầy yếu tinh xảo, gương mặt ửng đỏ, lắp bắp cởi y phục của Kỳ Sùng: "Điện... Điện hạ..."
Kỳ Sùng cầm tay của nàng: "Không được."
Minh Trăn tủi thân rơi nước mắt: "A Trăn thích điện hạ, vô cùng vô cùng thích."
Kỳ Sùng đè tay xuống bả vai nàng, hắn có thể thấy được hai luồng trắng tuyết dưới lớp áo mỏng manh của nàng.
Nàng vẫn luôn khóc, khóc đến mức mũi cũng hồng hồng, giống như đang phải chịu sự bắt nạt vô cùng lớn: "A Trăn rất thích điện hạ."
Minh Trăn vòng tay lên cổ Kỳ Sùng, nàng cọ cọ mặt vào cằm hắn: "A Trăn gả cho điện hạ có được không?"
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng.
Lúc này là nửa đêm, khắp nơi đều là bóng tối, chính là thời điểm tối tăm yên tĩnh nhất trong một ngày.
Tất cả những chuyện triền miên cũng dễ dàng xảy ra vào lúc này nhất. Y phục của Kỳ Sùng bị mồ hôi thấm ướt, đôi mắt phượng hẹp dài u ám hiện lên sự lạnh lẽo.
Lưỡi đao rơi xuống lại bị cản lại, âm thanh vang lên trong đêm tối, trong phòng bắt đầu xuất hiện tiếng đánh nhau.
Toàn bộ vương phủ đang chìm trong yên tĩnh nhanh chóng bị âm thanh này đánh thức.
"Có thích khách!"
Hai người áo đen bay vào từ cửa sổ, bọn họ đều là cao phủ, nếu không sẽ không kinh động đến ám vệ trong vương phủ được. Bên trong phủ Tần vương vô cùng phức tạp, có vô số cơ quan và cạm bẫy, nếu như lần đầu vào sẽ không tìm được đường.
Đối phương lại dễ dàng biết phòng Kỳ Sùng ngủ, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay đi vào.
Sắc mặt Kỳ Sùng càng lạnh hơn, nếu như Minh Trăn ở nơi này...
Kỳ Sùng tỉnh lại từ trong mộng, lệ khí trên người nặng nề, người khác rất ít khi thấy Kỳ Sùng động võ nhưng thực ra kiếm chưa từng rời khỏi người hắn một giây nào. Hai tên thích khách này cũng là sát thủ nổi danh trên giang hồ, địa vị ở giang hồ rất cao, người khác mới nghe danh bọn họ đã mất hồn mất vía, lúc ra tay chưa từng thất bại, được mời đến bằng hai mươi vạn lượng bạc, hai kẻ mạnh liên thủ với nhau, dù là thần tiên cũng khó mà thoát được.
Đối phương là Tần vương điện hạ, dù võ công cao cường đến đâu thì cũng chỉ là một vương gia sống an nhàn sung sướng, kinh nghiệm giết người đoạt mạng chắc chắn không bằng những cao thủ trên giang hồ như bọn họ.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng đầy tàn nhẫn của nam nhân trước mặt, bọn họ cảm nhận được sát khí nồng đậm, không tự chủ được mà sinh ra sự sợ hãi.
Lúc Lý Phúc và ám vệ xông đến thì chỉ thấy mình máu tươi.
Bảo kiếm Huyền Vũ trong tay Kỳ Sùng vừa khai sát giới, bây giờ đã tra vào vỏ kiếm.
Dáng người Tần vương cao lớn, trên y phục cũng không dính chút máu nào, hắn lạnh lùng nhìn ám vệ: "Kéo ra ngoài cho chó ăn."
Thi thể mỗi nơi mỗi cục nên rất khó dọn, thường ngày Kỳ Sùng giết người rất sảng khoái, không biết hai người này đã nói bậy cái gì mà lại khiến hắn ra tay tàn nhẫn như vậy nữa.
Trong phòng đều là vết máu, dọn dẹp cũng phiền phức thiệt. Trước khi đi ngủ Lý Phúc có đốt hương, bây giờ mùi máu đã át hết mùi hương.
Thu dọn thi thể và tìm hiểu tin tức cũng là việc của ám vệ, việc của Lý Phúc là chăm sóc Kỳ Sùng.
Y đi đến cầm áo choàng mặc vào cho Kỳ Sùng: "Điện hạ đến phòng khác nghỉ ngơi đi, phòng của Minh cô nương thường có người quét dọn, ngài nghỉ ngơi ở phòng của cô nương