Bích Vân bĩu môi hừ một tiếng: “Vậy nói ra đi xem dọa được ai?” Bích Vân ở trong cung ra, dạng thân phận gì mà chưa từng gặp? Lúc Thần phi còn sống, các quý phu nhân trong kinh ai mà không xun xoe nịnh bợ? Vị thế khi đó, e rằng ngay cả Chiêu phi bây giờ cũng không bằng!
Nha hoàn kia hiển nhiên không ngờ đối phương cũng kiêu ngạo như vậy, bèn vênh váo nói: “Lão gia nhà ta là Chính tam phẩm Công Bộ thị lang, ca ca của phu nhân nhà ta là Tam đại doanh tổng binh, muội muội là Chiêu phi trong cung, thế nào, sợ chưa?”
Bích Vân đang định nói các nàng là người của Tấn Vương phủ, lại bị Tố Vân giữ chặt, khẽ lắc đầu. Ôn Chiêu phi hiện giờ được sủng ái vô cùng, khắp hoàng thành ai ai cũng biết. Đắc tội người Ôn gia bọn họ, chính là rước phiền toái cho Vương gia.
Nhược Trừng giơ chiếc đèn kéo quân bát tiên quá hải ra: “Nếu tỷ tỷ muốn, thì ta nhường cho tỷ tỷ!”
Ai ngờ cô nương kia lại hất văng chiếc đèn xuống đất, giận dữ nói: “Ai cần loại nha đầu quê mùa nghèo kiết xác như ngươi nhường đồ cho ta?”
Nhược Trừng bị nàng ta dọa giật mình, ngơ ngẩn mà nhìn chiếc đèn dưới đất. Bởi vì có ngọn nến giữa đèn, xung quanh là giấy dán, chẳng mấy chốc bốc cháy lên. Lúc này ngay cả Tố Vân cũng không khỏi tức giận, tiến lên che chở Nhược Trừng nói: “Cô nương nhà ta vẫn còn nhỏ tuổi, vị cô nương này nếu không muốn, vừa rồi sao phải cướp đoạt? Ngay cả dòng dõi quý tộc chăng nữa cũng cần nói đạo lý chứ!”
“Ngươi là thân phận gì mà dám tới giáo huấn ta?” Cô nương kia nhếch mày liễu, “Người đâu, thay ta dạy dỗ cẩn thận mấy kẻ này!”
Lập tức có ba bà tử cao lớn vạm vỡ vâng dạ tiến lên, một đám mặt mũi hung ác. Bích Vân nghĩ thầm, may mắn hôm nay ra cửa mang theo phủ binh, liền quay đầu lại ra hiệu cho bốn người. Dù sao là đối phương động thủ trước, sự việc ầm ĩ thì ba người các nàng cũng không sai!
Hai bên đang chuẩn bị đối đầu, ở ngoài bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo: “Phương Ngọc Châu, đó chỉ là một đứa nhỏ, ngươi cứ phải nhất định không buông tha sao?”
Phương Ngọc Châu theo giọng nói nhìn lại, khẽ nhíu mày. Các nàng sao cũng tới đây?
Nhược Trừng cũng quay lại, liền nhìn thấy hai cô nương, một lớn một nhỏ đang bước đến. Cô nương lớn hơn tướng mạo thanh tú, xiêm y tuy rằng chỉ là hình thức bình thường nhưng lộ rõ khí chất tiểu thư khuê các, thanh khiết cao quý như hoa lan. Cô nương nhỏ hơn, thoạt nhìn xấp xỉ tuổi Nhược Trừng, xiêm y đỏ thẫm thêu hình cá chép và lá sen bằng tơ vàng, dung mạo càng xinh đẹp xuất chúng như hoa hải đường nở rộ, có điều đuôi mày khóe mắt cũng lộ rõ vẻ cao ngạo.
Phía sau các nàng còn có một người, là Thẩm Như Cẩm. Nàng ta nháy mắt với Nhược Trừng, rõ ràng là dẫn người đến trợ giúp. Nhược Trừng đoán rằng hai vị cô nương này nhất định xuất thân không tầm thường!
Phương Ngọc Châu thấy hai người kia, khí thế tiêu xuống một nửa. Nếu là bất kì thế gia quý nữ nào khác trong kinh thành, Phương Ngọc Châu đều không e ngại. Nhưng lại là hai cô nương chính phòng của Tô gia, nàng ta trêu chọc không nổi. Dì nàng ta dù được sủng ái, nhưng cũng chỉ là phi, cô mẫu nhà bọn họ chính là Hoàng Hậu. Hơn nữa Tô Liêm là thủ phụ đương triều, Tô gia giống Từ gia, từ khi khai quốc đã cực kì hiển hách, gia tộc mới phất như Ôn gia sao có thể so sánh được!
“Hôm nay coi như các ngươi may mắn! Chúng ta đi!” Phương Ngọc Châu hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời đi.
Thẩm Như Cẩm đến bên cạnh Nhược Trừng, kéo tay nàng: “Muội không sao chứ? Nàng ta là Phương Ngọc Châu, chẳng qua ỷ thế Chiêu phi nương nương, ra oai khinh người. Ta giới thiệu với muội nhé!” Nàng kéo Nhược Trừng đến trước mặt hai cô nương kia nói: “Nhược Trừng, hai vị này là thiên kim tiểu thư của Tô gia, Tô Phụng Anh và Tô Kiến Vi!”
Thiên kim tiểu thư của Tô gia? Nhược Trừng vội vàng hành lễ: "Đa tạ hai vị vừa rồi giải vây!” Tô Phụng Anh gật đầu thi lễ, Tô Kiến Vi quay sang nhìn sạp bán đèn lồng, không để ý đến Nhược Trừng.
“Ta và Phụng Anh học với nhau, hôm nay hẹn cùng đi xem hội. Ta tưởng muội ở trong vương phủ không được ra ngoài, nếu biết muội cũng đi thì đã rủ muội rồi!” Thẩm Như Cẩm cười vui vẻ, lời nói giống như rất thân thiết với Nhược Trừng. Thật ra các nàng mới gặp có hai lần mà thôi.
Tô Phụng Anh nghe Thẩm Như Cẩm nói vương phủ, lập tức nghĩ tới vị thân vương duy nhất ở kinh thành - Tấn Vương Chu Dực Thâm. Chu Dực Thâm là học trò của tổ phụ, xấp xỉ tuổi nàng, khi còn nhỏ đã gặp vài lần. Hắn nổi tiếng thông minh tài giỏi, chỉ là ít khi cười nói. Nàng nhớ có lần đến thư phòng của tổ phụ rót trà nước, thấy Tấn Vương đang cùng tổ phụ chơi cờ. Kì nghệ của tổ phụ rất cao, nghe nói hiếm có đối thủ, Tấn Vương lại có thể đấu giằng co mấy ván.
Người bình thường nếu so chiêu với cao thủ, hoặc là nóng nảy hấp tấp, hoặc là bị áp đảo tinh thần, thua trong rệu rã. Tấn Vương lại bình thản, không màng thắng thua. Tổ phụ cũng không tiếc lời ca ngợi học trò này, nói hắn và Thẩm Uân đều là những nhân tài khó gặp.
Lúc ấy Tấn Vương ra vào Tử Cấm Thành là tiền hô hậu ủng, cao cao tại thượng. Trước cửa Tấn Vương phủ suốt ngày ngựa xe như nước, phụ thân còn từng có ý cho nàng đính hôn với Tấn Vương. Có điều chưa kịp nhắc tới việc này, tiên hoàng băng hà, thời thế thay đổi.
Tô Phụng Anh cũng đã nhiều năm chưa gặp lại Tấn Vương. Nhớ lúc trước tuổi còn nhỏ hắn đã rèn luyện được sự bình thản nhẫn nại kia, có lẽ từ chỗ cao ngã xuống, cũng không đến mức không gượng dậy nổi.
Mà vị tiểu cô nương này ở trong vương phủ, nói vậy chính là con gái Thẩm Uân, từ nhỏ không cha không mẹ, thân thế cũng đáng thương!
“Bên kia có một trà lâu, tiện gặp mặt ở đây, chúng ta cùng đi uống chén trà nhé?” Thẩm Như Cẩm đề nghị.
Tô Phụng Anh sao cũng được, nhưng Tô Kiến Vi kéo tay tỷ tỷ, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, muội muốn về nhà!”
Tô Phụng Anh xoa xoa đầu nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chúng ta đi một lát rồi về. Lát nữa tỷ tỷ mua đèn cho Vi Nhi chơi nhé!”
Tô Kiến Vi lúc này mới vui vẻ. Thật ra nàng ta không thích Thẩm Như Cẩm. Người này quá khéo léo, gặp ai cũng cười khanh khách nhưng không biết trong bụng thế nào! Tuy vậy Thẩm Như Cẩm cũng thật sự có bản lĩnh, có thể bằng tài năng của bản thân để vào lớp nữ học Tô gia, thậm chí còn được tổ phụ tán thưởng. Về điểm này Tô Kiến Vi không làm được.
Chờ cả nhóm cô nương rời đi, trong ngõ nhỏ xuất hiện một chiếc xe ngựa. Trên xe là Chu Chính Hi và Chu Dực Thâm, vừa từ Tử Cấm Thành ra. Vốn dĩ họ