Trước cửa có một hàng dương, cành lá tươi tốt. Bóng cây theo gió lay động khiến ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá như vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ. Một ngày xuân yên tĩnh sau giờ ngọ.
Lát sau, một nhóm người đi đến cửa chính của khu tộc học, mấy cô nương ở góc tường lập tức thập thò đứng ngồi không yên.
Nhược Trừng tò mò thò đầu ra phía trước nhìn, thấy dẫn đầu đám người kia là một nam tử cao lớn, mặc trường sam trắng hoa văn mây màu đen. Khuôn mặt hắn tuấn tú, đôi mắt sâu thăm thẳm, phong thái tao nhã đĩnh đạc.
Nhược Trừng nhìn cảm thấy quen quen, lại không nghĩ ra từng gặp ở nơi nào.
Xung quanh hắn là khá nhiều nam sinh, liên tục gọi “Tiên sinh”, vây quanh hắn vào cửa.
Các cô nương sôi nổi thở dài, giống như vội vàng nhìn, nhưng nhìn chưa đã mắt. Nhưng rốt cuộc nữ nhi rụt rè, không dám trực tiếp đến gần.
“Đi thôi, ngày khác lại đến vậy!” Một cô nương đề nghị.
Những người khác dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể ngượng ngùng mà giải tán.
Nhược Trừng tò mò hỏi Thẩm Như Cẩm: “Tiên sinh này giỏi lắm sao?”
Thẩm Như Cẩm gật gật đầu: “Đúng là giỏi thật! Tô đại nhân đích thân đề cử hắn dạy học ở tộc học. Muội phải biết rằng, bất kì tiên sinh nào ở tộc học Tô gia cũng đều là nhân vật lớn tiếng tăm vang dội. Như vậy có thể thấy được trình độ của người này! Người như vậy mà lần khoa cử vừa rồi lại không đậu, cũng thật kỳ lạ!”
“Hắn là cử tử thi rớt sao?” Nhược Trừng không khỏi nhớ tới thư sinh nghèo mà mình nhìn thấy trước cổng Bình Quốc Công phủ, cũng không biết hiện giờ hắn thế nào, có lẽ đã sớm về quê! Lúc ấy nàng cách khá xa, không nhìn rõ tướng mạo người kia, chỉ cảm thấy chắc là hắn cũng có chút tài năng.
“Ta nghe Phụng Anh nói, Tô đại nhân bảo hắn trước hết dạy học ở đây, ba năm sau lại ứng thí, đến lúc đó nhất định sẽ vang danh thiên hạ! Tô đại nhân sẽ không nhìn lầm người!”
Nhược Trừng nghe trong lời nói của Thẩm Như Cẩm tràn ngập tôn sùng với Tô Liêm, cũng cảm thấy rất tò mò về vị thủ phụ đại nhân này. Nghe nói Tô Liêm và tổ phụ của nàng vốn là bạn đồng môn, lúc ấy được mệnh danh là hai đại tài tử. Nhưng tổ phụ say mê tranh chữ, không có hứng thú với con đường làm quan, sau lại ẩn cư ở Giang Nam. Tô Liêm xuất thân trong gia tộc nhiều thế hệ làm quan, một đường thăng chức, cuối cùng lên đến vị trí thủ phụ.
Nhược Trừng nghĩ, có lẽ không phải tổ phụ không hứng thú với việc làm quan. Mà có thể là, năm đó người cũng giống như thư sinh kia, cõi lòng tràn đầy chí hướng, bước vào kinh thành toàn thế gia quý tộc này, cuối cùng thất vọng nản lòng thoái chí mà trở về.
Có rất nhiều người, từ khi sinh ra đã ngầm định phải đi một con đường gian nan, nỗ lực và trả giá hơn gấp nhiều lần người khác. Nhưng cho dù nỗ lực rất nhiều cũng chưa chắc đạt được kết quả mà mình mong muốn. Nhưng lại có những người như Tô Liêm đại nhân, vinh hoa phú quý có được dễ như trở bàn tay. Còn những người như tổ phụ, phấn đấu cả đời cũng không thể đề tên vào miếu đường. Cho nên tiên sinh này rốt cuộc xem như vẫn còn may mắn!
Trong thư viện vang lên tiếng đọc sách lao xao, chính là quyển "Tứ thư chương cú tập chú" của Chu Tử. Nhược Trừng chống cằm, suýt chút nữa ngủ gật thì Thẩm Như Cẩm đẩy đẩy nàng: “Đến rồi!”
Một cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá dừng ở dưới bóng râm ngay trước cổng lớn khu tộc học. Từ kiệu bước xuống là một lão giả mặc áo bào xanh, đầu đội khăn vuông, râu tóc bạc trắng. Người nọ khoanh tay đang định vào khu tộc học, Thẩm Như Cẩm lập tức chạy ra, kêu lên: “Tô đại nhân!”
Gia đinh xung quanh vội vàng cản nàng lại. Tô Liêm nhìn thấy Thẩm Như Cẩm, khoát tay nói: “Không được vô lễ!”
Gia đinh liền lui về phía sau, Tô Liêm bước tới phía trước, Thẩm Như Cẩm vội vàng thi lễ: “Như Cẩm đường đột, xin đại nhân thứ lỗi! Thật sự bất đắc dĩ mới ở chỗ này chờ đợi đại nhân. Cháu xin phép quấy rầy đại nhân chút xíu để nói vài câu thôi ạ!”
Tô Liêm vẫn luôn có thiện cảm với Thẩm Như Cẩm, hơn nữa còn liên quan sâu xa đến tổ phụ nàng, liền theo nàng đi đến góc tường, khẽ cười: “Có chuyện gì, cháu cứ nói thẳng!”
Thẩm Như Cẩm nhìn sang Nhược Trừng, Nhược Trừng lại ngây ngốc đứng đó, giống như hóa đá. Như Cẩm vội vàng bước qua kéo Nhược Trừng đến trước mặt Tô Liêm: “Đây là muội muội của cháu, trước đây vẫn được Thái Phi nương nương và Tấn Vương nuôi dưỡng. Tấn Vương đi sứ bộ tộc Ngoã Lạt, sợ muội ấy bơ vơ không nơi nương tựa nên đưa về Thẩm gia. Muội ấy ngưỡng mộ lớp nữ học Tô gia, cũng muốn nhập học đọc sách. Nhưng danh sách người học năm nay đã đầy. Cháu có thể xin Tô đại nhân phá lệ khai ân được không ạ? Cháu sẽ kèm cặp việc học cho muội ấy, tuyệt đối không bôi nhọ danh tiếng nữ học Tô gia đâu ạ!”
Tô Liêm nhìn Nhược Trừng, trên mặt ý cười càng sâu.
Tay Nhược Trừng hơi hơi run rẩy. Vừa rồi nhìn thấy Tô Liêm, nàng cố nén mới không phát ra tiếng kêu sợ hãi. Lão giả ở thư các, hóa ra chính là thủ phụ đương triều Tô Liêm! Hèn gì ngài ấy lại xuất hiện ở thư các hoàng cung, quen biết phụ thân nàng, còn có kiến thức sâu rộng như vậy! Nàng mấp máy môi, mãi không thốt ra lời. Cho đến lúc Thẩm Như Cẩm liếc mắt ra hiệu, nàng mới có thể cúi đầu hành lễ: “Nhược Trừng bái kiến Tô đại nhân!”
Giọng nàng khẽ run, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, nhưng chỉ có thể cố gắng áp chế. Không thể ngờ sẽ gặp lại ngài ấy như vậy! Lời dạy bảo ân cần vẫn như còn văng vẳng bên tai, cả đời nàng cũng không dám quên!
“Người hiếu học, tất nhiên là điều tốt! Việc này ta sẽ sắp xếp, lần sau ngươi cùng tỷ tỷ đi học đi!” Tô Liêm hiền từ nói.
Thẩm Như Cẩm và Nhược Trừng đều ngây ngẩn cả người. Thẩm Như Cẩm không ngờ việc sẽ thuận lợi như vậy. Vốn tưởng rằng ít nhất Tô Liêm cũng sẽ đích thân kiểm tra năng lực của Thẩm Nhược Trừng, đến lúc đó chính là cơ hội cho nàng thể hiện. Không ngờ nàng vừa hỏi một câu đã được chấp thuận ngay. Nhớ trước đây Như Cẩm cũng phải dùng sức “chín trâu hai hổ" mới chen được vào lớp nữ học Tô gia. Nhưng ngẫm lại, có thể Tô đại nhân cảm thấy có nàng đứng ra bảo đảm, mới đặc biệt cho phép Thẩm Nhược Trừng nhập học!
Nhược Trừng cảm kích nhìn Tô Liêm, rồi nhanh chóng rũ tầm mắt xuống. Nàng không thể tỏ ra quen biết ngài ấy, tránh khả năng sẽ gây phiền toái cho ân nhân!
“Lão phu còn có việc, hai vị tiểu cô nương sớm trở về đi!” Tô Liêm nói xong liền xoay người rời đi.
“Đa tạ Tô đại nhân!” Nhược