Bích Vân ở phía sau kêu lên: “Bái kiến Vương gia!”
Nhược Trừng quay lại, không biết từ khi nào Chu Dực Thâm đã trở về. Hắn khoác áo choàng đen, sắc mặt tối sầm lạnh lùng, càng khiến người ta có cảm giác khó tiếp cận.
“Muội ở đây làm gì?” Ngữ khí hắn còn lạnh hơn cả vẻ mặt. Vừa rồi hắn về phủ, nhìn thấy nàng vẫy tay với một chiếc xe ngựa đang đi xa dần. Trên đường có mấy nam tử trẻ tuổi cứ lén nhìn nàng. Càng ngày nàng càng thu hút sự chú ý quá nhiều, chỉ muốn bảo nàng nhanh chóng chạy vào phủ đi thôi!
Nhược Trừng hơi chột dạ, cúi đầu đáp: “Diệp tiên sinh phải rời khỏi kinh thành, muốn chào từ biệt muội. Sao hôm nay huynh lại về sớm vậy?”
“Hôm nay là sinh nhật Ninh phi!” Chu Dực Thâm nghe tên Diệp Minh Tu, lạnh nhạt buông một câu, bước lên thềm đá. Nhược Trừng thấy hắn có vẻ bực bội, vội vàng đi theo phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Huynh đã dùng ngọ thiện* chưa? Muội làm mấy cái bánh bao, huynh có muốn nếm thử không?”
(*Ngọ thiện: bữa trưa)
Bánh bao vốn là làm cho hắn, nàng lên men bột chưa được nở lắm, hấp lên cũng không đẹp tròn đều, nhưng lại gấp không chờ nổi mà muốn cho hắn nếm thử hương vị. Hình như phải có lời khen của hắn, nàng mới tự tin tiếp tục nấu nướng.
Nàng xuống bếp đều là vì làm đồ ăn cho hắn. Mười ngón tay trắng trẻo mềm mịn như búp măng, ngày thường được chăm sóc cẩn thận, ngay cả kim chỉ cũng ít làm, cái này Chu Dực Thâm biết rõ.
Chu Dực Thâm vào phủ mới dừng chân, quay sang hỏi: “Sao lại gặp Diệp Minh Tu?”
Nhược Trừng ngẩn ra, quả nhiên là giận vì Diệp Minh Tu! Nàng thật sự cảm thấy tiên sinh lịch lãm, lại đối xử với người khác hòa ái nhẹ nhàng, không hiểu vì sao Chu Dực Thâm lại có thành kiến như vậy? Nàng nắm lấy góc áo hắn nhẹ nhàng giải thích: “Tiên sinh phải đi, chẳng qua là nói lời từ biệt mà thôi! Muội và ngài ấy là bạn bè, không có lý nào bạn bè đến chào từ biệt, lại tránh mặt không gặp đúng không? Hơn nữa trên người muội cũng có lợi ích gì để tính kế đâu!”
Không có gì để tính kế? Đời trước hắn tính kế để muội trở thành vợ hắn đấy!
Chu Dực Thâm nhìn mấy ngón tay trắng trẻo thanh tú, móng tay nho nhỏ hồng hồng, thật xinh đẹp đáng yêu! Nhưng trên ngón trỏ có một vết hồng, hắn lập tức bắt lấy tay nàng, kéo nàng đến trước mặt.
“Sao lại bị thương?” Hắn nhíu mày.
Nhược Trừng nhìn theo ánh mắt hắn, mới nhớ ra: “Lúc nãy không cẩn thận bị bỏng, giờ không sao nữa rồi ạ!” Trước kia nàng hầu như không xuống bếp, đều là gần đây tập tành. Bởi vì nàng phát hiện hình như Chu Dực Thâm đặc biệt thích ăn những thứ nàng làm. Mỗi khi hắn ăn uống không ngon miệng, Lý Hoài Ân lại tới tìm nàng. Cho nên nàng cũng dần dần học hỏi việc bếp núc, so với lúc mới bắt đầu đã thuần thục hơn nhiều!
“Lần sau đừng xuống bếp nữa!” Chu Dực Thâm buông tay nàng ra.
Nhược Trừng khựng tay lại, ánh sáng lung linh trong mắt nhanh chóng ảm đạm xuống, vẻ tủi thân đáng thương. Chu Dực Thâm vốn sợ nàng tiếp tục bị thương, nhưng rõ ràng nàng lại hiểu thành ý khác. Quả thật hắn không có cách nào từ chối nàng việc gì! Trước kia các nữ nhân khác dùng đủ loại thủ đoạn trước mặt hắn, muốn được thương yêu chú ý, nhưng kết quả hắn lại chỉ cảm thấy những kỹ xảo đó quá vụng về nhàm chán!
Có lẽ chỉ những gì xuất phát từ tấm lòng, mới có thể khiến hắn cảm động.
“Bánh bao ở đâu? Cho ta nếm thử!” Chu Dực Thâm thỏa hiệp nói.
Nhược Trừng lập tức lại vui vẻ, rất tự nhiên mà kéo tay Chu Dực Thâm đi về phía trước: “Muội làm một loại nhân thịt, một loại nhân rau, huynh muốn ăn cái nào? Hay là nếm thử cả hai?”
“Cả hai!”
“Để muội hấp nóng lại một chút cho huynh ăn nhé, làm thêm một bát canh trứng, được không?”
“Ừ!”
Tuy hầu như là Nhược Trừng độc thoại, người phía sau chỉ đơn giản đáp lại hai tiếng, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vui! Nàng vốn không mong ước nhiều lắm, chưa từng kỳ vọng cả đời, chỉ tranh thủ từng ngày từng giờ.
***
Tháng hai năm Đoan Hòa thứ sáu, trời vừa ấm lại, đoàn sứ thần bộ tộc Ngoã Lạt đến kinh thành. Thiếu Khanh Hồng Lư Tự và Lễ Bộ Thị Lang đứng ở cửa thành nghênh đón, rồi sau đó dẫn bọn họ vào ở tại Hội Đồng Quán. Dẫn đầu đoàn sứ thần là thái sư A Bố Đan của bộ tộc Ngoã Lạt, nhưng đại vương tử Hô Hòa Lỗ và công chúa Đồ Lan Nhã cũng đi theo.
Đồ Lan Nhã nhìn trong số quan viên đón tiếp không có Chu Dực Thâm, bĩu môi hỏi: “Tấn Vương đâu?”
Nàng và Hô Hòa Lỗ đều có thầy dạy tiếng Hán, cho nên nói được Hán ngữ, có điều ngữ điệu hơi khác lạ một chút.
Thiếu Khanh Hồng Lư Tự vội vàng nói: “Không ngờ công chúa nói tiếng Hán tốt như vậy! Tấn Vương điện hạ đang ở trong cung dạy Thái Tử điện hạ học hành, thần là chủ sự Hội Đồng Quán, chuyên phụ trách đối ngoại, cho nên thần chủ trì việc tiếp đãi chư vị khách quý!”
Hắn nói khá nhanh, hơn nữa một số từ ngữ Đồ Lan Nhã không hiểu được, liền hỏi thông dịch bên cạnh. Như vậy mới biết, hóa ra quan viên ngoại vụ cũng không nói được tiếng Mông Cổ. Trong triều đình nhà Hán, không phải ai cũng có thể nói tiếng Mông Cổ giỏi như Chu Dực Thâm!
“Nếu biết không gặp được Chu Dực Thâm thì muội đã không tới làm gì!” Đồ Lan Nhã giục ngựa, dùng Mông ngữ nói với ca ca Hô Hòa Lỗ.
Hô Hòa Lỗ cười: “Muội vào cung là có thể thấy hắn chứ sao? Hơn nữa ta nghe nói hoàng gia Hán triều có một bãi săn rất lớn ở Bắc Giao, có thể săn thú. Chờ thêm hai ngày, chúng ta hẹn hắn và Thái Tử cùng đi. Đến lúc đó, muội trực tiếp nói ra tâm tư của mình với hắn là được! Đồ Lan Nhã là đóa hoa xinh đẹp của thảo nguyên, không ai có thể cự tuyệt!”
Đồ Lan Nhã đỏ mặt, vuốt bím tóc nói: “Liên quan gì tới muội chứ? Huynh nên đi ngắm các mỹ nữ người Hán đi!” Lúc ở thảo nguyên, nàng đã thích Chu Dực Thâm. Nhưng khi đó Chu Dực Thâm nói đã có người trong lòng, Đồ Lan Nhã mới không nói ra để nếm mùi thất bại. Nhưng sau nàng phái người hỏi thăm, mới biết Chu Dực Thâm chưa có Vương phi, duy nhất một vị thiếp thì mấy tháng trước bị tiễn đi rồi.
Rõ ràng là hắn nói dối!
Hô Hòa Lỗ cao lớn cường tráng, lại mặc y phục dị tộc, đi trên đường hấp dẫn đông đảo ánh mắt của mọi người. Hắn là dũng sĩ thảo nguyên, cũng là nhi tử được A Cổ Lạp coi trọng nhất. Trong lều hắn đã có không ít mỹ nữ Mông Cổ, nhưng vẫn chưa có vương tử phi.
Hô Hòa Lỗ ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên. Trên đường, hắn trầm trồ với với sự phồn hoa, giàu có và đông đúc cho đến tận kinh thành. Những thứ trân quý nhất trong mắt bọn họ như vàng bạc, tơ lụa, lá trà, dọc đường trên đất Trung Nguyên, dường như tùy ý là có thể thấy được. Người Hán có phòng ốc nhà cửa đẹp