Đầu xuân vạn vật đâm chồi nảy lộc, mầm biếc hé nở. Nắng sớm như rót mật, oanh yến líu lo trên cành, khiến người bừng tỉnh mộng.
Chu Dực Thâm cảm giác trên mặt bị phơi đến ấm áp, đầu đau như muốn nứt ra, đang định giơ tay xoa xoa trán, lại đụng phải một khối thân thể mềm mại. Hắn giật mình mở to mắt, phát hiện một người nằm ở trong lòng ngực mình, vạt áo hơi hé, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện. Hướng lên trên là cần cổ trắng mịn thon dài, sau đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, như hoa như ngọc.
Tay nàng choàng trên vai hắn, tư thế ngủ không hề phòng bị. Thân hình vẫn còn vẻ non nớt trẻ con, mang theo hương hoa nhài nhàn nhạt, còn lây dính mùi rượu của hắn đêm qua.
Chu Dực Thâm kinh ngạc, cẩn thận hồi tưởng xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng toàn không có chút ấn tượng.
Hắn cầm lấy tay nàng, từ trên vai nhẹ nhàng đặt vào trong chăn lông cừu, đứng dậy xỏ giày. Tuy nói muốn cưới nàng, nhưng đối với hắn, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hắn thật sự không thể chịu đựng nổi ý nghĩ mình lại động tà niệm với một đứa trẻ. Hắn đi giày xong xuôi, vừa định đứng dậy khỏi trường kỉ, eo bỗng nhiên bị giữ lấy.
Thân thể khẽ cứng lại, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy nàng vừa dụi mắt, vừa giơ tay nhỏ giữ hắn lại. Cả người nàng tắm trong ánh nắng phía sau, thuần khiết, lười biếng, lại có chút ngái ngủ đáng yêu.
“Chàng tỉnh rượu rồi sao? Có đau đầu không?” Nhược Trừng nhẹ giọng hỏi. Nàng cũng không biết sao mình lại ngủ cả đêm ở chỗ này.
“Không sao!” Chu Dực Thâm nói, cúi xuống nhìn bàn tay nhỏ đang giữ mình lại, nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, “Để ta gọi nha hoàn tiến vào!”
Nhược Trừng cảm giác hắn giống như chạy trốn, dáng vẻ vội vàng. Rõ ràng nàng mới là cô gái nhỏ, người thẹn thùng nên là nàng mới đúng chứ! Nhưng đêm qua nàng ngủ rất ngon, không mộng mị. Có hắn bên người, không hiểu sao liền cảm thấy an tâm. Hắn là nam tử, cả người tràn ngập khí thế nam tính mạnh mẽ, nhưng nàng biết, Chu Dực Thâm khác hẳn vương tử bộ tộc Ngoã Lạt, sẽ không mảy may làm thương tổn nàng!
Tố Vân và Bích Vân rất nhanh chóng từ ngoài cửa tiến vào, đồng thanh chúc mừng Nhược Trừng.
Nhược Trừng không rõ nguyên do, nghe các nàng nói chuyện tối hôm qua, nàng đỏ mặt: “Tối hôm qua không có chuyện gì cả!”
Tố Vân nhìn kỹ trên trường kỉ, ngoại trừ bừa bộn, đúng là không có dấu vết gì. Nàng cười nói: “Cô nương còn nhỏ, chờ tới khi thành thân mới viên phòng cũng phải! Tóm lại về sau Vương gia chính là phu quân của cô nương, tương lai còn dài!”
Nhược Trừng chưa từng nghe chữ “phu quân” này, hai bên tai đều đỏ, nhưng tận đáy lòng, vui như nở hoa. Buổi sáng hắn cầm tay nàng, bàn tay lớn đặt lên bàn tay nhỏ, ấm áp dày nặng. Trước đây Nhược Trừng cảm thấy đó là tay ca ca, nhưng hôm nay lại hơi khác.
Chỉ là bàn tay ấm áp mạnh mẽ mà khiến nàng cảm thấy như có ngọn lửa thiêu đốt.
Hai nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, thay đổi váy áo sạch sẽ, Chu Dực Thâm đã ngồi ở minh gian chờ. Trên bàn có cháo trắng, sữa đậu nành, bánh bao và một vài món nữa, còn có hai bộ bát đũa bạc.
Lý Hoài Ân đang hấp nóng thức ăn, nhìn thấy Nhược Trừng lập tức tươi cười: “Cô nương, có thể dùng đồ ăn sáng được rồi ạ!”
Nhược Trừng chưa từng ngồi cùng bàn ăn với Chu Dực Thâm, như vậy không hợp quy củ, trong vương phủ cũng không có ai dám làm như thế. Bởi vậy nàng lắc đầu từ chối: “Ta trở về…”
“Ngồi xuống đi!” Chu Dực Thâm cất tiếng.
Nhược Trừng liền ngoan ngoãn ngồi xuống, cách hắn một đoạn. Khi dùng bữa Chu Dực Thâm luôn im lặng, mỗi món chỉ ăn một hai miếng. Trong lúc đó Lý Hoài Ân cầm sổ sách, báo cáo những việc quan trọng trong phủ, tốc độ rất nhanh!
Nói đến ba chữ "Thiệu Hưng phủ", Lý Hoài Ân liếc mắt nhìn Nhược Trừng đang vùi đầu ăn một cái, dừng lại. Chu Dực Thâm hiểu ý, buông đũa khẽ nói: “Nàng cứ ăn từ từ!” Sau đó hắn liền đứng dậy cùng Lý Hoài Ân sang thư phòng ở đông thứ gian.
Nhược Trừng mới ăn được non nửa bát cháo, hắn đã ăn xong rồi? Nàng nhìn về phía hắn ngồi, bát đũa bày biện chỉnh tề, không một chút đồ ăn thừa, dường như chưa có ai dùng qua. Nàng biết Chu Dực Thâm xưa nay làm việc và nghỉ ngơi rất có nguyên tắc, nhưng trước kia không chú ý tới những chi tiết nhỏ này. Chỉ cảm thấy ngay cả ăn, mặc, ở, đi lại đều phải quy củ như thế, sống như vậy mệt nhỉ?
Hắn không ăn nữa, Nhược Trừng cũng không có tâm tình dùng bữa tiếp. Uống xong một chén cháo, nàng liền bảo người dọn hết đi.
Tấm bình phong ở đông thứ gian đóng lại, Lý Hoài Ân đi đến bên Chu Dực Thâm, nhỏ giọng nói: “Người thương hội bên kia nói, mấy năm nay Diêu gia gửi tiền cho cô nương càng ngày càng ít, không phải vì bọn họ keo kiệt, mà thật sự là hoàn cảnh không bằng trước. Sau khi Diêu lão gia qua đời, Diêu Khánh Viễn kinh doanh không tốt, đã bán đi vài cửa hàng, năm nay thậm chí cả cửa hàng mà lão thái gia lập nghiệp cũng phải bán đi rồi!”
Chu Dực Thâm vốn dặn dò người thương hội hỗ trợ giúp đỡ Diêu gia một chút. Năm đó Diêu gia có ân với mẫu thân. Nhưng Diêu Khánh Viễn là bao cỏ đỡ không dậy nổi, dù hắn trong tối ngoài sáng giúp như thế nào, vẫn suy gia bại nghiệp.
Lý Hoài Ân tiếp tục nói: “Thực ra nếu không nhờ Vương gia âm thầm hỗ trợ, nhà bọn họ đã sớm phá sản từ mấy năm trước rồi… Chỉ sợ sau này, không thể gửi bạc cho cô nương nữa!”
Năm đó lúc mẫu thân Nhược Trừng xảy ra chuyện, Diêu lão gia bệnh nặng, Diêu gia không rảnh lo cho Nhược Trừng. Không bao lâu sau, Diêu lão gia tạ thế, Diêu lão phu nhân nghe tin Nhược Trừng được Thần phi nuôi dưỡng, mỗi năm đều gửi bạc vào trong cung. Thần phi chưa từng động đến số tiền đó, tất cả đều gửi vào tiền trang. Sau này Diêu lão phu nhân cũng không còn nữa, cữu cữu (cậu) Nhược Trừng là Diêu Khánh Viễn tiếp tục gửi bạc cho Nhược Trừng.
Diêu gia liên tục gửi mười mấy năm, bạc kia cũng trở thành một con số không nhỏ.
Chu Dực Thâm hỏi: “Hiện tại Diêu gia sinh sống như thế nào?”
“Mỗi tháng đều phải bán của cải và tranh chữ do tổ tiên để lại lấy tiền mặt, sinh hoạt không dễ dàng chút nào! Diêu Khánh Viễn có một con trai, một con gái, đều được nuông chiều từ bé, không chịu được khổ. Trước đó vài ngày nữ nhi nhà bọn họ còn thoái hôn, hiện tại không tìm được nhà