Từ Khôn Ninh cung ra, Nhược Trừng đi theo sau Chu Dực Thâm, mũ chín hàng châu nặng trĩu khiến nàng không dám ngẩng đầu, cổ nhức mỏi. Trước kia thấy nương nương mặc đại sam hậu phi, lụa hoa châu ngọc rực rỡ, cử chỉ thong dong ưu nhã, còn cảm thấy cực kì xinh đẹp. Nhưng khi chính mình mặc trên người mới biết, đại sam này đúng là tra tấn người!
Vinh hoa phú quý, không phải ai cũng có thể hưởng được!
Chu Dực Thâm đi tiếp hai bước, bỗng nhiên dừng chân quay lại nhìn, thấy nàng bị tụt lại phía sau một đoạn.
Nhược Trừng còn cúi đầu, mắng thầm đại sam này nặng nề khó chịu, không chú ý phía trước, suýt chút nữa đụng vào hắn. “Vương gia… làm sao vậy?” Nhược Trừng ngước mắt, ngơ ngác nhìn Chu Dực Thâm. Hắn mặc lễ phục, đội mũ ô sa chín lớp, mỗi lớp lại khảm chín viên ngọc ngũ sắc đính vàng, khiến gương mặt càng anh tuấn oai nghiêm. Hắn vốn cao lớn, bộ lễ phục tôn thêm vóc dáng và khí thế cao quý.
“Cúi đầu đi đường, cổ sẽ càng mỏi!” Hắn thấp giọng nói một câu liền tiếp tục bước về phía trước, nhưng bước chân rõ ràng đã chậm đi nhiều.
Nhược Trừng lúc này mới nhận ra là hắn đang nhắc nhở mình, nhưng sao hắn lại biết nàng mỏi cổ? Sáng nay lúc mặc đại sam, nàng lén oán giận kêu ca với Bích Vân một hai câu, hay là bị hắn nghe được? Nhược Trừng mỉm cười, bước nhanh tới kéo tay áo hắn, khẽ nói nhỏ: “Ta mệt quá, chàng kéo ta đi nhé, được không?”
Khóe miệng Chu Dực Thâm khẽ nhếch lên, cảm thấy Nhược Trừng rất giống con mèo lười biếng ở nhà thường xuyên làm nũng với nàng, giờ chính nàng cũng làm nũng với hắn. Hắn liền cầm tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh, hai người sóng vai mà đi. Nhược Trừng e ngại nhìn xung quanh, cảm thấy không hợp quy củ, nhưng lại thích được hắn nắm tay như thế.
Ước gì cứ như vậy cả đời, sóng vai đồng hành, không xuất hiện thêm người nào khác!
Lý Hoài Ân nhìn Hồng Lư Tự tán dẫn ở bên cạnh nhíu mày, định mở miệng, nhưng liếc thấy vẻ mặt nhu hòa của Vương gia thì lại thôi. Vương gia đã trải qua bao chuyện không dễ dàng, bây giờ có mỗi việc nhỏ là muốn đồng hành với ai, thôi cứ để ngài ấy làm chủ đi!
Bích Vân thì thầm với Tố Vân: “Tố Vân tỷ, muội đã kiểm tra. Đêm qua Vương gia và Vương phi chưa viên phòng, trên giường vẫn sạch sẽ!”
Tố Vân thấy bọn họ buổi sáng ngủ cùng một chỗ, còn tưởng rằng đã viên phòng, than một tiếng: “E là Vương gia thương xót cô nương! Dù sao cũng chứng kiến Vương phi từ nhỏ lớn lên, chắc cảm thấy nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ! Cũng làm khó Vương gia, phải nhịn xuống như vậy!”
“Muội chỉ sợ Vương gia không thích Vương phi, chỉ coi nàng là muội muội. Vì vương tử bộ tộc Ngoã Lạt đòi cướp Vương phi đi, ngài mới đành phải tuyên bố muốn cưới nàng. Nếu là như thế, về sau Vương gia hẳn sẽ sủng ái nữ nhân khác?” Bích Vân phiền muộn nói. Ma ma trong cung nói, nam nhân trong đêm tân hôn đều như hổ như sói. Nam nhân bình thường ôm nữ nhân mà mình yêu thích, ai có thể nhịn được? Vương gia lại đang độ tuổi xuân đó!
Tư tâm của các nàng đương nhiên hy vọng Vương gia có thể độc sủng Vương phi, tốt nhất nhanh chóng sinh con trai con gái, như vậy địa vị của cô nương mới có thể được củng cố. Dù sao nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, càng đừng nói là một thân vương. Mấy năm nay các cô nương thích Vương gia cũng không ít đâu, chẳng qua Vương gia mắt cao hơn đầu, cũng chưa coi trọng ai!
Đông Cung nhỏ hơn Khôn Ninh cung một chút, nhưng có rất nhiều quan viên lui tới ra vào. Bọn họ gặp Chu Dực Thâm và Nhược Trừng, tất cả đều cúi người hành lễ. Sắp đến kì thi hội, Nhược Trừng không thấy Thẩm An Tự, đoán là hắn đang ở nhà chuyên tâm ôn luyện. Nghe nói khoa cử lần này tàng long ngọa hổ, có rất nhiều sĩ tử nổi tiếng học rộng tài cao, thanh danh vang dội khắp nơi.
Vài viên quan trẻ tuổi cũng đang đứng ở hành lang Đông Cung bàn luận về chuyện thi hội, không chú ý tới đoàn người Chu Dực Thâm đang đến.
“Mấy ngày trước, ta nghe trên đường, người ta bàn tán về những cái tên có khả năng đứng đầu kì thi hội lần này. Có mấy người được bình chọn nhiều nhất, ví dụ như cộng sự của chúng ta Thẩm công tử, người đạt giải Nguyên của Thiệu Hưng phủ là Diệp Minh Tu, người đứng thứ ba của Thái Nguyên phủ là Lý Viên, người đứng thứ năm của Bắc Trực Lệ là Liễu Chiêu. Theo các huynh, ai có phần thắng lớn nhất?”
“Theo ta thấy thì, vẫn là Diệp Minh Tu có nhiều khả năng nhất! Huynh nghĩ xem, lưng dựa Tô gia, bản thân cũng tài hoa hơn người, cuối cùng dù thế nào cũng phải trong "tiền tam giáp"*!”
(*3 người đứng đầu)
“Đúng đúng đúng, hiện giờ hắn ở ngay gần trường thi. Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy một chiếc xe ngựa đen sang trọng dừng ở trước ngõ. Một cô nương mang mũ trùm đầu bước xuống, tám phần là Tô gia thiên kim kia!”
“Nếu ta là Diệp Minh Tu, khẳng định sẽ vui như mở cờ trong bụng! Người khác còn chờ đề danh bảng vàng mới được chọn làm con rể, hắn thì ngược lại, tiền đồ và hôn sự đều đã được dọn sẵn!”
Đám người kia khí thế ngất trời sôi nổi bàn tán, cho đến khi một người trong đó phát hiện ra Chu Dực Thâm và Nhược Trừng, vội vàng ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó tất cả hành lễ. Chu Dực Thâm mắt nhìn thẳng đi qua, Nhược Trừng theo phía sau hắn, lại khá quan tâm tin tức của Diệp Minh Tu. Nàng đã nghe các học sinh tộc học nói Diệp Minh Tu là người đạt giải Nguyên của Thiệu Hưng phủ, chỉ là không ngờ hôn sự của hắn và Tô Phụng Anh lại nháo đến ồn ào huyên náo như thế. Nàng nghe nói lần này chủ khảo là phó ngự sử, một lão tiên sinh thanh liêm, bảo thủ và cứng nhắc.
Nhược Trừng sở dĩ có ấn tượng với ông ấy, là vì năm đó lúc nàng còn ở trong cung, phó ngự sử kia tố cáo và đòi bãi quan biểu huynh của một phi tử vì tội ăn hối lộ. Trước mặt tiên hoàng, ông ta thao thao bất tuyệt, ăn nói gay gắt, một chút thể diện cũng không chừa cho người khác. Tiên hoàng tức giận đến mức thiếu chút nữa sai người lôi ông ta ra ngoài Ngọ Môn đánh trượng. Sau đó nhờ có nương nương khuyên can, tiên hoàng mới nguôi giận, không những không bãi miễn chức vụ của lão tiên sinh kia mà còn thăng chức cho ông ta.
Lão tiên sinh đó là người có tài văn chương rồng bay phượng múa, nhưng cũng cậy tài khinh người. Chỉ là không biết, quan hệ của Diệp Minh Tu và Tô gia có ảnh hưởng đến việc nhận xét đánh giá của lão tiên sinh hay không?
Chu Dực Thâm thì lại đang nhớ đến một chuyện khác. Kiếp trước Diệp Minh Tu thi hội, thành tích hình như chỉ ở mức trung bình, khó khăn lắm mới đủ tư cách thi đình, lúc thi đình mới vượt lên đứng vị trí thứ hai. Khi đó hắn không có Tô gia làm chỗ dựa, cho nên kết quả biến đổi bất ngờ. Đời này, Chu Dực Thâm vô tình xoay chuyển vận mệnh Tô Phụng Anh, không ngờ cũng ảnh hưởng tới Diệp Minh Tu. Có Tô gia làm trợ lực, Diệp Minh Tu sẽ không cần đầu quân cho hắn, thậm chí có khả năng leo lên càng nhanh. Lúc trước Diệp Minh