Nhược Trừng nhìn đôi vòng tay vàng, trong lòng dâng lên một tia chua xót, lúc ngẩng đầu lên, phu thê Diêu Khánh Viễn đã đi rồi.
Nàng hối hận nhìn đôi vòng, nghĩ vừa rồi lẽ ra không nên nhận! Nhìn bọn họ cũng đoán được cuộc sống không sung túc lắm. Nếu chỉ muốn gặp nàng, nếu biết hôm nay nàng vào cung, bọn họ hẳn là sẽ không cố ý chờ ở trước cổng phủ. Chắc là có chuyện gì muốn nói?
Chu Dực Thâm trấn an: “Đừng lo, ta có thể tra xem ông ấy đang ở đâu!” Nhược Trừng vội vàng lấy vải bọc đôi vòng tay lại, đưa cho hắn: “Vậy chàng giúp ta chuyển lại cho cữu cữu nhé? Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận!”
Chu Dực Thâm lại đẩy vòng tay trở về: “Đây là tâm ý của cữu cữu, nàng cứ cầm lấy! Lúc khác ta sẽ biếu bạc cho ông ấy!” Vì Diêu Khánh Viễn đã dành dụm cho cháu gái đôi vòng tay này, hắn có thể lại giúp đỡ bọn họ một phen!
Nhược Trừng vốn định nói mình cũng có bạc rồi, nhưng lại cảm thấy như vậy quá khách khí. Từ nhỏ lớn lên bên người Thần phi, nàng chưa từng gặp họ hàng hai bên nội ngoại. Thật ra nàng rất ao ước có người thân thích, cho nên từ sau khi về Thẩm gia, vẫn luôn cố gắng quan hệ tốt đẹp với gia đình Thẩm Ung. Nhân sinh trên đời, vẫn luôn có nhiều điều không như ý, ai cũng có nỗi khổ riêng. Tuy nàng không có cha mẹ họ hàng nhưng lại may mắn được Thần phi yêu thương chăm sóc, nàng không oán trách bất kì ai.
Nhược Trừng cẩn thận cất đôi vòng vào tay áo, đi theo Chu Dực Thâm vào phủ.
Chu Dực Thâm hướng về phía Lưu Viên, nàng theo bản năng cũng đi theo, đến khi Chu Dực Thâm nhận ra, quay lại bảo: “Nàng về Bắc viện trước đi, ta xử lý chút việc!”
Nhược Trừng lúc này mới dừng bước, nhìn phía trước Chu Dực Thâm và Lý Hoài Ân đi thẳng vào Lưu Viên, trong lòng hơi hụt hẫng. Bọn họ tuy là phu thê nhưng mỗi người lại có chỗ ở riêng, nàng không thể cùng một chỗ bên hắn. Nếu được như vậy, có lẽ hắn lại cảm thấy phiền!
Nhược Trừng trở về Bắc viện thay thường phục, chải lại búi tóc. Cầm đôi vòng tay, nàng bất giác mở ra một chiếc rương gỗ nhỏ. Trong rương, là toàn bộ quà tặng của Chu Dực Thâm từ khi nàng còn nhỏ, có sáo xương bò, có búp bê sứ, búp bê vải, còn có con quay, quả cầu, đủ thứ đồ chơi muôn hình muôn vẻ. Khi đó, nàng cảm thấy Chu Dực Thâm tặng mình mấy thứ này, đều là để cho nương nương xem, bởi vậy sau khi nhận được đều bỏ vào rương, chưa từng chơi dù chỉ một lần.
Hiện giờ nhìn kỹ lại, toàn bộ những thứ này đều chế tác cực kì tinh tế đẹp đẽ, hẳn là lúc chọn mua phải bỏ ra khá nhiều tâm sức! Nàng phụ tâm ý của hắn, ngẫm lại cũng hơi hối hận! Vừa lúc đó, Triệu ma ma ở gian ngoài kêu lên: “Bẩm Vương phi!”
Nhược Trừng bảo Tố Vân ra ngoài nhìn xem, Tố Vân quay lại bẩm báo: “Dạ bẩm Vương phi, Triệu ma ma dẫn mấy quản sự trong vương phủ đến, nói là để cho Vương phi làm quen một chút!”
“Không phải công việc trong Vương phủ vẫn do Triệu ma ma xử lý sao?” Nhược Trừng cất quả cầu đi, thuận miệng hỏi. “Triệu ma ma nói đó là ý của Vương gia ạ! Vương gia muốn cho Vương phi làm quen một chút, về sau mọi chuyện trong phủ đều phải giao cho người chưởng quản, Triệu ma ma có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho người!” Tố Vân mỉm cười.
Về lý mà nói, sau khi Chu Dực Thâm lập phi, công việc trong vương phủ đều cần giao cho Vương phi xử lý. Nhưng Nhược Trừng tuổi còn nhỏ, cũng chưa quen với việc trong phủ, bởi vậy Triệu ma ma mới xử lý thay.
Nhược Trừng ra ngoài minh gian, ngồi trên ghế chủ tọa. Triệu ma ma dẫn một đoàn tám quản sự vào, hướng về phía Nhược Trừng hành lễ. Những quản sự đó ngày thường đều trực tiếp gặp Chu Dực Thâm hoặc Triệu ma ma, đa số là lần đầu tiên gặp Nhược Trừng. Sớm nghe nói Tấn Vương phi còn nhỏ tuổi, giờ nhìn thấy người ngồi đó, đúng là nhỏ nhắn non nớt, không có vẻ oai nghiêm sắc bén của Vương phi, khó tránh khỏi trong lòng hơi coi thường.
Triệu ma ma giới thiệu từng người với Nhược Trừng, các quản sự nghe thấy tên mình thì tiến lên. Nam nhân đều không dám nhìn Nhược Trừng, ánh mắt có giao thoa ngắn ngủi cũng nhanh chóng cúi đầu. Nàng tuổi còn nhỏ, nhưng diện mạo đã có thể gọi là tuyệt sắc. Ngẫm lại cũng đúng thôi, Vương gia là thân vương cao quý, lại cưới một Vương phi không có chút gia thế bối cảnh nào. Nếu không nhờ nhan sắc xuất chúng, sao có thể lọt vào mắt Vương gia!
“Việc trong phủ ta cũng chưa nắm rõ, về sau còn có rất nhiều chỗ phải nhờ các vị hỗ trợ! Nơi này không còn việc gì nữa, các vị có thể ra về được rồi!” Sau khi Nhược Trừng nhìn mặt từng người, mỉm cười mà nói. Mọi người vội vàng hành lễ, tuần tự lui ra khỏi minh gian, chỉ cho là "đi ngang qua sân khấu", cũng không bận tâm lắm về vị Vương phi này.
Sau đó, Triệu ma ma dâng bảy tám quyển sổ sách đến trước mặt Nhược Trừng, khiến nàng giật mình thảng thốt. Trong vương phủ trên dưới có mấy trăm con người, ngày thường sử dụng bao nhiêu củi gạo mắm muối tương dấm trà, tất cả đều có người quản lý ghi chép. Từ việc lớn là thôn trang bên ngoài, đồng ruộng, tá điền, còn có quan hệ đối nội đối ngoại, đến việc nhỏ là việc hiếu việc hỉ của các hạ nhân trong phủ, cưới gả, sinh con đẻ cái, tất cả đều được ghi chép trong sổ.
Những việc này, trước kia đều do Chu Lan Nhân quản lý, còn xử lý gọn gàng đâu ra đấy. Nhược Trừng lập tức cảm thấy bội phục nàng ta. Bản thân Nhược Trừng cũng có một quyển sổ ghi chép riêng, nhờ trước kia từng học ở Tô gia nữ học, sắp xếp các mục rõ ràng cẩn thận, tất nhiên là tốn không ít tâm sức. Nàng trả lại sổ sách cho Triệu ma ma, nói: “Việc trong phủ, sau này còn phải dựa vào bà nhiều! Có việc gì phải học, phải làm, bà dạy cho ta dần dần nhé!”
Triệu ma ma ban đầu còn lo lắng Nhược Trừng vội vã nắm quyền, bà không còn tác dụng gì ở trong phủ, Vương gia sẽ trả bà về quê, lại một mình lẻ loi sống qua ngày. Nghe Nhược Trừng nói như vậy, bà vội vàng nói: “Chỉ cần Vương phi còn cần đến lão thân, Vương phi cứ sai bảo, lão thân sẽ làm hết sức mình!”
“Vất vả cho bà rồi!” Nhược Trừng gật đầu nói.
Tố Vân đưa Triệu ma ma đi ra ngoài, Bích Vân đến bên Nhược Trừng nói: “Vương phi mới là chủ mẫu, về sau mọi việc trong vương phủ nên là người làm chủ! Vừa rồi gặp mặt, vì sao người không lập uy với mấy quản sự kia? Nô tỳ thấy bọn họ đều tỏ ra coi thường người đó!”
Bích Vân nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, mấy lời thẳng thắn như vậy vẫn dám nói. Nhược Trừng làm sao không nhận ra thái độ của những người đó, thở dài nói: “Ta tuổi còn nhỏ, dù có lập uy, bọn họ cũng chưa chắc để ở trong lòng. Chờ sau này có cơ hội rồi nói sau! Huống chi hiện tại Triệu ma ma vẫn quản lý mọi việc trong phủ rất tốt, nếu ta lập tức thu hết quyền hành vào tay, bà ấy sẽ phải thế nào? Ta nghe nói trong nhà bà ấy không còn người nào khác!”
Bích Vân lúc này mới hiểu Nhược Trừng đã sớm suy tính, còn để ý đến cảm thụ của Triệu ma ma, cười nói: “Vương phi thật là thiện tâm!” Nhược Trừng lắc lắc đầu, bỗng nhiên kéo tay nàng hỏi: “Bích Vân, ngươi có biết đá cầu không?”
***
Thời niên thiếu, Chu Dực Thâm đã có ý thức thiết lập quan hệ hợp tác với thương hội các nơi. Người thương hội vào Nam ra Bắc, tin tức nhanh nhạy. Hơn nữa đi theo bọn họ làm ăn buôn bán, có thể phát tài nhờ nhiều phi vụ đặc biệt. Công việc ở Lưu Viên là Chu Dực Thâm tự mình xử lý, không nằm trong sổ sách quản lý của vương phủ, cho nên không ai biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu tiền.
Hắn vừa nghe Lý Hoài Ân báo cáo, vừa cho sổ sách vào hộp khóa lại, cất ở trên Đa Bảo Các: “Ngươi phái người đi hỏi thăm một chút, xem Diêu Khánh Viễn hiện đang ở đâu, ở quê đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải vào kinh?”
Lý Hoài Ân trả lời: “Bẩm Vương gia, tám phần là ở Thiệu Hưng phủ không sống nổi nữa, mới nghĩ đến chuyện tới kinh thành tìm Vương phi. Mấy năm qua, Diêu gia gửi cho Vương phi không ít tiền. Có lẽ mục đích đến đây chính là số tiền kia?”
“Nếu là như thế, ngươi cho bọn họ năm trăm lượng bạc!” Chu Dực Thâm nhàn nhạt nói, “Thuận tiện nói với Diêu Khánh Viễn một tiếng, nếu muốn mua cửa hàng ở kinh thành, ta có thể hỗ trợ! Nhưng điều kiện là, không