Tuy xa phu đã khẩn cấp dừng lại nhưng vó ngựa vẫn đá vào thùng xe phía trước, người trên xe hình như đều bị chấn động, loáng thoáng truyền ra tiếng quát mắng. Cho nên tùy tùng đi theo chiếc xe ngựa kia tức giận bừng bừng chạy ra đằng sau chỉ trích.
Tiêu Hữu đang quan sát bốn phía, nghe thấy tiếng quát, liền giục ngựa tiến lên: “Chuyện gì vậy?”
Tên tùy tùng kia vốn đang vênh váo, bỗng nhìn thấy một nam nhân khí thế bất phàm cưỡi ngựa tới quét mắt hỏi, trong lòng hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Trên xe ngựa nhà ta là ba vị tham gia khoa cử lần này, đều là những người đứng đầu. Nếu có gì bất trắc, các ngươi đền nổi hay không?”
Xa phu của vương phủ vừa rồi nhất thời phân tâm, đúng là có lỗi trước, vội vàng nói: “Thật là xin lỗi! Nhưng ta cũng không ngờ xe ngựa của các ngươi bất ngờ dừng lại. Các vị trên xe không sao chứ?”
Tùy tùng kia thấy thái độ hắn cũng không tệ lắm, lại nhìn chiếc xe ngựa này tuy bề ngoài bình thường nhưng hộ vệ đi theo không ít. Đặc biệt là nam tử cưỡi ngựa, khí vũ hiên ngang. Ngoài ra, đi theo bên cạnh là hai tỳ nữ, nhìn thoáng qua cũng thấy khí chất xuất chúng, không giống như nha hoàn của gia đình tầm thường. Hắn e ngại đây chính là người quyền quý cải trang ra ngoài, không trêu chọc nổi, bèn cố nén tức giận, xuống giọng bảo xa phu của vương phủ về sau cẩn thận hơn, rồi phất tay áo trở về.
Chờ sau khi chiếc xe ngựa kia đi xa, Chu Dực Thâm vén rèm cửa sổ xe lên, nhìn thấy một người phụ nữ ôm hai đứa nhỏ bên đường, thấp giọng quở trách bọn trẻ, suy đoán là vừa rồi chiếc xe ngựa kia tránh né bọn trẻ gây ra, cho nên không truy cứu nữa.
Chùa Long Tuyền nổi tiếng linh thiêng, mỗi khi đến kì thi hội, sẽ có rất nhiều sĩ tử đi dâng hương cầu nguyện. Nghe nói trong chùa có một cao tăng giải đoán thẻ và xem tướng, lời nói đặc biệt linh nghiệm. Nhưng ông ta chỉ xem cho người hợp duyên, nếu không dù là dâng bao nhiêu tiền cũng không chịu mở miệng.
Trên xe ngựa phía trước, Lý Viên và Diệp Minh Tu ngồi cạnh nhau, Liễu Chiêu ở phía đối diện. Liễu Chiêu là cháu trai đằng ngoại của Lý Thanh Sơn, nổi danh ăn chơi trác táng, nhưng lại kết giao thân thiết với Lý Viên. Hôm nay Lý Viên muốn đi chùa Long Tuyền dâng hương, cố ý hẹn Diệp Minh Tu cùng đi. Diệp Minh Tu không ngờ có cả Liễu Chiêu, nhưng người đã tới, cũng không tiện đổi ý không đi nữa. Dù sao cũng đều tham gia khoa cử, lại cùng học ở thư viện Bạch Lộc Động, cho nên hắn cố nén khó chịu mà ngồi cùng xe với Liễu Chiêu.
Liễu Chiêu phe phẩy quạt xếp trong tay, ngượng ngùng nói: “Nếu không vì Bá Lăng huynh ngăn trở, ta nhất định sẽ cho chiếc xe ngựa phía sau biết tay!”
Mới vừa rồi Liễu Chiêu muốn xa phu giục ngựa phi nhanh, suýt nữa đụng vào bọn trẻ đang chơi đùa ở phía trước. Diệp Minh Tu lạnh lùng nói: “Nếu Thiếu Bạch sốt ruột đi dâng hương, tốt nhất là tự mình phóng ngựa đi trước! Xe ngựa to lớn kềnh càng, nếu thật sự đâm vào trẻ con, e rằng cũng không dễ giải thích với Thuận Thiên Phủ, ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi!”
Trước khoa cử, thí sinh đều phải trải qua tra xét đánh giá nghiêm khắc về nhân phẩm hạnh kiểm.
Liễu Chiêu bị nói mấy câu này, lập tức im bặt. Nếu là trước đây, hắn quả thực sẽ không coi Diệp Minh Tu ra gì. Gia cảnh bần hàn, con người lại cổ hủ, thật sự không thú vị! Nhưng người ta hiện giờ lưng dựa ngọn núi lớn Tô gia, khác hẳn ngày xưa! Cữu cữu cũng dặn hắn chịu khó nịnh bợ, nói về sau vào quan trường sẽ có ích, nếu không như thế, hắn cũng sẽ không cố ý cùng đi dâng hương.
Lý Viên thấy không khí giữa hai người hơi căng thẳng, liền cười cười: “Chỉ là một việc nhỏ, hai vị cần gì để ý? Nghe nói chùa Long Tuyền có một cao tăng rất giỏi giải đoán thẻ và xem tướng, nếu có thể khiến ông ấy mở miệng thì sẽ đoán được tám, chín phần mười vận mệnh. Nhị vị huynh đài có hứng thú không?”
Liễu Chiêu nhếch khóe miệng: “Chẳng qua chỉ là một thuật sĩ giang hồ lừa gạt tiền bạc của người ta thôi, có gì đáng tin? Nhưng thật ra ta cũng muốn thử hỏi ông ta về nhân duyên!” Nói xong hắn nháy mắt với Lý Viên. Tỷ tỷ của Lý Viên gả vào Phương gia, mà tiểu thư Phương gia là Phương Ngọc Châu vẫn chưa có hôn phối.
Liễu Chiêu muốn cưới Phương Ngọc Châu làm vợ, cũng vì Phương Ngọc Châu gọi Ôn Gia là cữu cữu. Nhưng Phương Ngọc Châu là tiểu thư con vợ cả, là hòn ngọc quý trên tay Phương đại nhân. Liễu Chiêu vừa ý người ta, mà đối phương không gật đầu cũng vô dụng.
Diệp Minh Tu làm bộ không phát hiện hai người kia đang nháy mắt ra hiệu với nhau. Thực ra hắn cũng không tin vào vận mệnh. Nếu tin cái gọi là vận mệnh, hắn sẽ phải vĩnh viễn giãy giụa ở trong vũng bùn nghèo hèn, chỉ là con kiến mặc cho người dẫm đạp. Thế gian này chúng sinh muôn vàn, có lẽ có thiên mệnh định sẵn. Nhưng nếu ngay từ đầu đã biết kết cục, cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa?
……
Xe ngựa dừng ở trước thôn trang, Chu Dực Thâm bước ra trước, sau đó ôm Nhược Trừng xuống. Hắn dùng áo choàng bọc nàng kín mít, ôm vào trong ngực, không cho đám nông phu xung quanh nhìn thấy. Nơi này dân tình thuần phác, tất cả phụ nữ đều chắc nịch ngăm đen, không hề có nhan sắc đáng nói. Diện mạo Nhược Trừng như vậy, ở đây giống như ném bạch ngọc vào giữa đá cuội, cực kì gây chú ý!
Tố Vân đi vào gọi quản sự thôn trang ra. Quản sự họ Mã kia vóc người nhỏ bé, râu cá trê, mắt ti hí, nhìn có vẻ khôn khéo. Hắn nhìn thấy Chu Dực Thâm, vội vàng hành lễ: “Người của Vương phủ đã tới báo trước, phòng khách đã chuẩn bị xong xuôi, xin mời các ngài vào ạ!” Ánh mắt hắn rất tự nhiên nhìn thoáng qua người đang được Chu Dực Thâm ôm kín trong lòng, Chu Dực Thâm không hài lòng nhìn hắn, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt.
Mã quản sự đã sắp xếp một tiểu viện riêng. Có nhà chính, phòng bếp, còn có phòng dành cho hạ nhân ở, cả đoàn hộ tống Chu Dực Thâm thu xếp vào cũng đủ. Chu Dực Thâm bước vào nhà chính, quan sát tứ phía. Điều kiện tất nhiên không thể so với vương phủ, nhưng cũng khá sạch sẽ ngăn nắp. Trong phòng chỉ có giường đơn giản, đã trải đệm chăn hoàn toàn mới. Tố Vân và Bích Vân kiểm tra một chút, cung kính gật đầu với Chu Dực Thâm rồi vội vàng đi sắp xếp hành lý.
Chu Dực Thâm lúc này mới buông Nhược Trừng ra, bảo nàng đi vào phòng trong rồi thuận miệng hỏi Mã quản sự mấy câu.
Mã quản sự lại không nhịn được trộm liếc nhìn theo bóng dáng Nhược Trừng. Ở thôn trang này, phần lớn phụ nữ có vòng hai tròn xoe khổng lồ, mà cô gái kia eo thon thả tinh tế, áo choàng bên ngoài cũng không che lấp được dáng người yểu điệu xinh đẹp. Hắn nghe nói vị này chính là một người bạn thương nhân của Vương gia, từ phía bắc xuống đây làm ăn buôn bán, nghe nói thôn trang có không khí yên tĩnh trong lành mới đến nghỉ lại mấy ngày.
Thời trẻ trong nhà cũng từng buôn bán, Mã quản sự đã bôn ba khá nhiều nơi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Nếu là nữ tử phương bắc, hiếm khi có người nhỏ xinh như vậy, hẳn phải là người phương nam. Vừa rồi nghe nàng nói chuyện, giọng nhỏ nhẹ mềm mại, cực kì dễ chịu, khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, tò mò muốn biết nhan sắc cỡ nào.
Chu Dực Thâm nhận thấy ánh mắt kẻ kia, trong lòng khó chịu. Ngày thường hắn chỉ chú ý đến thu nhập hoa lợi từ thôn trang, lại không biết phẩm hạnh của những người ở đây thế nào. Nghe Lý Hoài Ân nói tên Mã quản sự này cũng coi như đắc lực, lại không ngờ là kẻ háo sắc, đã nhìn lén Nhược Trừng vài lần. Nếu hắn không bọc nàng kín mít, không biết tên này còn thất thố như thế nào nữa! Chu Dực Thâm nhíu mày lạnh lùng nói: “Ở đây không còn việc gì nữa! Về sau nếu không gọi đến, ngươi không cần tới!”
Mã quản sự cúi đầu vâng dạ, thầm nghĩ người này khí thế không tầm thường, cũng không giống một thương nhân, trong lòng có vài phần nghi hoặc. Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, từ trong viện lui ra.
Nhược Trừng tới nơi mới lạ, tò mò nhìn xung quanh. Điều kiện nơi này kém xa vương phủ, thậm chí có thể nói bình dân giản dị, nhưng nàng lại thấy vui vẻ. Nàng vẫn luôn mong ước cùng Chu Dực Thâm làm một đôi vợ chồng bình thường, nam cày cấy nữ dệt vải, tự cấp tự túc, mà không cần hưởng phú quý cao sang, bị hãm trong nhà đế vương ngươi lừa ta gạt. Nhưng nàng cũng biết từ nhỏ Chu Dực Thâm đặt ra yêu cầu với chính bản thân mình rất cao. Hơn nữa trong lòng hắn có chí lớn thiên hạ, chỉ sợ sẽ không thể từ bỏ hết thảy, cùng nàng ẩn dật vào nhân gian. Cho nên mấy ngày này, có lẽ sẽ hoàn thành một phần nho nhỏ giấc mộng của nàng!
Chu Dực Thâm bước vào phòng trong, thấy Tố Vân và Bích Vân đang thu xếp đồ đạc, liền nói với Nhược Trừng: “Vừa rồi ta đã hỏi qua, sau viện này có một con đường nhỏ dẫn lên ngọn núi phía sau chùa Long Tuyền, không có dân cư. Ven đường