Editor: Chúc Ý
Chu Dực Thâm cảm thấy âm thanh này quen thuộc, nhìn về phía vị sứ thần đó. Sứ thần tháo mũ bước tới: “Tấn Vương, còn nhớ ta không?”
Người nói chuyện đúng là Vương tử Ngoã Lạt Hô Hoà Lỗ. Vừa nãy hắn đứng ở phía sau, vẫn luôn cuối đầu, Chu Dực Thâm cũng không chú ý đến hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một sứ thần khác cũng tháo mũ xuống, là Đồ Lan Nhã dán râu giả trang. Đồ Lan Nhã nhìn Chu Dực Thâm ánh mắt nóng bỏng, nàng cảm thấy Chu Dực Thâm mặc áo giáp càng nam tính. Lần trước bọn họ đi sứ Kinh Thành, tuy rằng đã xảy ra chuyện không hay, nhưng trí tuệ và sức mạnh của người Hán đã để lại cho bọn hắn ấn tượng sâu sắc.
Lần này nghe nói Khai Bình Vệ xảy ra chiến sự, A Cổ Lạp định trực tiếp xuất binh trợ giúp, nhưng lại sợ bên này Chu Dực Thâm không muốn, cho nên phái hai người bọn họ lại đây trước.
Chu Dực Thâm tránh ánh mắt nàng, cùng Hô Hoà Lỗ ôm một chút: “Sao các ngươi lại đến đây?”
Đồ Lan Nhã vốn muốn đưa tay ra ôm hắn, nữ tử thảo nguyên không có nhiều ngại ngùng, nhưng Chu Dực Thâm lại phớt lờ nàng, nàng cũng không nản lòng, nói: “Phụ Hãn muốn chúng ta tới. Chúng ta cùng Thát Đát giao chiến nhiều lần, rất quen thuộc cách kỵ binh của bọn họ chiến đấu. Lần này tấn công Khai Bình Vệ là Ba Mộc Quân là vị Tướng mạnh nhất của Thát Đát, Phụ Hãn của ta từng nghĩ đến việc chiêu mộ hắn đến Ngoã Lạt, nhưng hắn thà chết không chịu.”
Chu Dực Thâm cũng biết Ba Mộc Luân này lợi hại, có ưu thế hiểu biết đầy đủ về kỵ binh, thường xuyên làm hỗn loạn đội hình của hắn. Những binh lính đầu trận tuyến không có kinh nghiệm rất dễ dàng bị rối loạn đội hình. Chủ lực giao chiến cùng Thát Đát bây giờ cũng là binh lính sở vệ địa phương của Khai Bình Vệ, hàng năm bọn họ trấn thủ pháo đài, kinh nghiệm tác chiến phong phú. Mấy vạn nhân mã mang đến từ Kinh Thành, chỉ có thể làm người trận, nếu thật sự muốn đi lên giết địch chỉ sợ là không đủ cho đám kỵ binh đó dẫm đạp.
Cho nên trận đánh này nhân số hai bên vốn dĩ chênh lệch rất nhiều, kiếp trước lại có thể giằng co mấy tháng thậm chí là một năm. Thậm chí sau khi Thát Đát lui binh, Chu Dực Thâm cũng không dám liều mạng đuổi theo. Bởi vì năng lực tác chiến của kinh vệ thật sự quá kém, một mình tiến sâu vào nếu bất cẩn sẽ tạo ra vô vàng nguy hiểm.
Hô Hoà Lỗ vỗ vai Chu Dực Thâm nói: “Tôi cũng mang tới một người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nghiêng người vỗ vỗ tay, vu y thân cận của A Cổ Lạp từ ngoài lều bước vào, được bao bọc toàn thân áo đen. Chu Dực Thâm nhìn lấy lão vu y có chút ngoài ý muốn, cánh tay của hắn vẫn luôn cần luyện tập thêm, tuy rằng bình thường không có trở ngại, nhưng vẫn luôn nghĩ muốn tìm lại vu y này xem lại một chút.
Vu y yêu cầu Chu Dực Thâm ngồi xuống, để hắn cởi bỏ áo giáp. Chu Dực Thâm nhìn về phía Đồ Lan Nhã, nàng nói: “Được thôi, ta đi ra ngoài.” Nói xong lại quay đầu liếc Chu Dực Thâm một cái, mới lưu luyến không rời mà đi ra ngoài. Lúc này Chu Dực Thâm mới cởi áo giáp, cuốn tay áo lên, để vu y xem xét.
Vu y ấn siết một lúc, lại để Chu Dực Thâm làm mấy động tác, gật đầu ý bảo thương thế của Chu Dực Thâm đã khỏi hẳn. Nhưng Chu Dực Thâm vẫn thường xuyên cảm thấy đau nhức ở cánh tay, liền dò hỏi nguyên nhân với lão vu y. Lão vu y chỉ biết dùng ngôn ngữ của bộ lạc cổ đại, Hô Hoà Lỗ đứng giữa phiên dịch, hắn nhìn Chu Dực Thâm nói: “Vu y nói tay ngươi lúc ấy xem như là phế bỏ, có thể khôi phục lại như thế này là trời cao đã chiếu cố rồi. Khẳng định sẽ có một ít bệnh vặt, không có khả năng trở lại giống như tay trái.”
Chu Dực Thâm cũng biết nếu so sánh cùng kiếp trước, tay này đã coi là có thể xem như bình thường. Hắn cho binh lính đưa Hô Hoà Lỗ cùng lão vu y đi nghỉ ngơi, tự mình xem binh thư một chút. Không bao lâu sau, Phương Đức An biết người của Ngoã Lạt đến, đi vào lều trại của chủ soái, lải nhải không ngừng với Chu Dực Thâm.
“Tướng quân, có câu nói không phải người cùng tộc, tất có dị tâm. Ngoã Lạt là cái gì? Nếu thật muốn giúp đỡ, thì đã mang theo quân đội đến, chỉ phái hai người đến, thì làm gì?
Chu Dực Thâm trong tay cầm cờ, ở trên bản đồ khoa chân múa tay, không chút để ý mà nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Nếu bọn họ thật sự muốn mang theo quân đội đến, Phương đại nhân dám dùng sao? Cho dù không ai biết cũng không dám dùng, giống như chúng ta chột dạ vậy.”
“Ý của bọn ta không phải như vậy. Ngoã Lạt cùng Thát Đát vốn là cùng tộc, tính đến bây giờ chỉ vì địa bàn mà cùng bộ tộc đấu tranh, nhưng bọn họ đều mơ ước đến Trung Nguyên của chúng ta. Chúng ta cùng Ngoã Lạt ngăn cách bởi một Thát Đát, hiện tại chúng ta còn có thể hoà bình ở chung với Ngoã Lạt. Nếu Thát Đát bị đánh bại, Ngoã Lạt cũng sẽ không ngồi nhìn chúng ta nuốt chửng lãnh thổ của Thát Đát, cho nên lúc này họ mới phái hai người đó đến giám thị.” Phương Đức An nói.
Phương Đức An nghĩ như thế cũng không có gì đáng trách, chỉ là Chu Dực Thâm đã sớm có đối sách, thấp giọng hỏi: “Đêm qua mấy Vũ nữ Tây Vực đó hầu hạ có tốt không?”
Phương Đức An ho dữ dội: “Tướng quân sao lại đột nhiên đột nhiên hỏi đến cái này…….”
“Ngoã Lạt tặng hai mỹ nữ thảo nguyên đầy đặn tới, đã sắp xếp ở trong trướng của giám quân, Phương đại nhân không đến xem sao?” Chu Dực Thâm hỏi.
“Đó là, đó là bọn họ tặng cho tướng quân…..” Phương Đức An xoa tay nói.
Chu Dực Thâm lắc đầu nói: “Ta đối với mỹ nhân như vậy không có hứng thú, vẫn là để lại cho đại nhân người biết thương hương tiếc ngọc hưởng thụ.”
Phương Đức An cười gượng hai tiếng: “Nghe nói Tấn Vương phi là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tướng quân đương nhiên là chướng mắt những loại dung chi tục phấn* này. Ngày thường phu nhân ta quản rất nghiêm, cũng không dám tuỳ tiện. Chẳng qua là đi ra ngoài, chiến sự khẩn trương, cũng không cần chú ý nhiều như vậy. Nếu tướng quân có ý tốt, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Dung chi tục phấn *: khuôn mặt tầm thường
Phương Đức An vội vàng hành lễ cáo lui, lúc này Chu Dực Thâm mới thu hồi tươi cười trên mặt. Nếu là lúc trước, hắn khinh thường đối phó với Phương Đức An. Nhưng việc nắm được điểm yếu của người này, cũng có ích lợi đối với hắn, hành động trong quân doanh đúng thật là thuận lợi hơn nhiều. Đối phó với người như vậy, lấy cứng đối cứng không phải là hành động sáng suốt.
Ánh mắt hắn dừng ở bức thư mới vừa viết mở đầu thư, liền ngồi xuống tiếp tục viết.
Trước đoan ngọ, cuối cùng Nhược Trừng cũng nhận được thư của Chu Dực Thâm gửi về. Nàng đang theo Triệu ma ma học gói bánh chưng, nàng vừa mới rửa sạch lá sậy*. Nàng lau khô tay, lấy thư từ chỗ Lý Hoài Ân, vui sướng mà mở ra, nhìn bên trong chỉ ít ỏi có vài