Editor: Chúc Ý
Một giấc này Nhược Trừng ngủ ngon lành, đến khi nàng tỉnh lại, thì đã gần trưa. Nàng từ trên giường bò dậy, thấy mình đã ăn mặc chỉnh tề, không giống như lúc ngủ say đêm qua. Tối qua hắn đặc biệt kỳ cục, đem nàng đùa nghịch đủ loại tư thế, suýt chút nữa đã đem nàng nuốt chửng vào bụng. Lúc mới bắt đầu vô cùng thoải mái, sau khi hắn vào quá sâu, làm nàng khóc lóc nức nở nói không cần, nhưng hắn giống như sói đói, căn bản không chịu nghe lời nức nở của nàng.
Vì thế vẫn bị lăn lộn đến rạng sáng, mới chịu bỏ qua cho nàng. Lúc giữa chừng, vì muốn dỗ nàng nghe lời, hắn đã nói rất nhiều lời âu yếm mà thường ngày hắn sẽ không nói. Bây giờ nàng nhớ lại, còn cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng định nhấc chăn xuống giường, lại cảm thấy hạ thân nhức mỏi, nàng kêu một tiếng, dường như không có cách nào cử động được, cao giọng gọi Tố Vân và Bích Vân vào hầu hạ.
Tố Vân đã mấy lần vào phòng nhìn nàng, thấy nàng ngủ say, cũng không quấy rầy. Sáng nay Vương gia cũng có đến một lần, dường như giúp Vương phi chùi rửa sạch sẽ, còn bôi thuốc, cũng dặn dò các nàng không được quấy rầy, liền quay trở về Lưu Viên.
Hơn nữa tối qua là Tố Vân trực đêm, nghe được rõ ràng động tĩnh bên trong phòng.
Lúc các nàng giúp Nhược Trừng thay xiêm y, ánh mắt các nàng chợt lóe lên khi nhìn thấy trước ngực nàng có những dấu hôn lớn bé. Nhược Trừng cũng ngại ngùng, đêm qua hắn giống như cố ý ra tay ác độc vừa cắn vừa dùng sức xoa bóp, ngực và đầu vú của nàng đến bây giờ vẫn còn đau nhức.
“Vương gia đang ở Lưu Viên sao?” Nàng hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.
Bích Vân vội vàng bưng nước mật ong đến để cho nàng làm ấm cổ họng, sau đó nói: “Đang ở Lưu Viên xử lý công vụ. Lưu Trung công công sáng sớm đã tới, cho đến bây giờ vẫn còn chưa rời đi.”
Nhược Trừng gật gật đầu, vóc dáng của nàng lại cao thêm một chút nữa rồi, xiêm y mặc có chút ngắn. Tô Vân liền đưa ra ý kiến qua mấy ngày nữa gọi Tú Vân tới phủ một chuyến, dù sao bây giờ nàng ấy vẫn tiếp tục dựa vào việc thêu thùa may vá để kiếm sống. Nhược Trừng hỏi “Không phải cửa hàng của Trần Ngọc Lâm đã bắt đầu kiếm được tiền rồi sao? Sao nàng vẫn tiếp tục may vá để kiếm tiền chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tố Vân trả lời: “Tú Vân là người không chịu ngồi yên một chỗ. Nàng tính toán sau này sẽ mua một sân viện ở Kinh Thành, còn phải đưa hai đứa nhỏ đến học đường, nên là đang ra sức kiếm tiền a.”
Hiện tại Nhược Trừng không lo chuyện cơm áo, nhưng nàng cũng hâm mộ việc phu thê cùng nhau nổ lực kiếm sống qua ngày. Sau này nếu Chu Dực Thâm có thể bỏ hết tất cả việc trong Kinh Thành, bọn họ có thể cùng nhau đến Giang Nam, nàng muốn đến đó xem.
“Lưu công công tới, vậy Vương gia vẫn chưa dùng cơm trưa sao?” Nàng lại hỏi Tố Vân. Tố Vân cũng không biết, liền sai người đi hỏi Lý Hoài Ân, lý Hoài Ân vẫn chưa trả lời, Nhược Trừng nhớ tới hôm qua còn dư lại thịt dê, chuẩn bị đem vài xiên thịt qua cho Chu Dực Thâm.
……
Lưu Trung nhận lệnh của Chu Chính Hi, tới an ủi Chu Dực Thâm. Hôm qua, Chu Dực Thâm tiến cung giao ấn soái, Đoan Hoà Đế không tỏ vẻ thái độ gì, liền cho hắn rời khỏi cung. Chu Dực Thám trấn thủ ở Khai Bình Vệ hơn nửa năm, không cho Thát Đát tiến được một bước, càng vất vả công lao càng lớn. Chu Chính Hi có tính toán đợi hắn trở về liền khen ngợi ban thưởng, lại bị Đoan Hoà Đế đè lại, hắn chỉ có thể chuẩn bị một ít đồ vật để Lưu Trung đưa đến Vương phủ.
Chú Dực Thâm ban đầu từ chối, Lưu Trung khuyên nhủ: “Vương gia vẫn nên nhận lấy đi ạ. Bằng không trong lòng Thái Tử cũng bất an. Ngài đã là thân vương cao quý, chức quan tước vị chỉ sợ ngài đều chướng mắt. Thái Tử nói, Quan Âm Tống Tử này rất linh nghiệm, còn có những tổ yến nhân sâm này đều do Cao Ly tiến cống nên đem đến cho Vương phi bồi bổ thân thể. Ngài nên giữ lại đi ạ.”
Chu Dực Thâm nhìn thoáng qua hộp gấm Ngọc Quan Âm, trong tay đang ôm một hài tử. Cả hai đời hắn chưa được làm phụ thân, trong lòng có vài phần khát vọng đối với hài tử, liền gật đầu nói: “Được, ta nhận ngươi thay ta tạ ơn Thái Tử.”
Lưu Trung nhìn Chu Dực Thâm vui vẻ nói: “Gần đây Thái Tử vô cùng cần mẫn với chính vụ, mỗi ngày chỉ ngủ vài canh giờ, vốn dĩ ngài ấy muốn tự mình đến Vương phủ, nhưng thực sự không có thời gian, Vương gia chịu nhận lấy một mảnh tâm ý của ngài ấy, ngài ấy nhất định cảm thấy vui mừng. Ngài ấy nói lúc rảnh rỗi sẽ đến phủ cùng ăn một bữa cơm, đem tân Thái Tử Phi đến gặp ngài cùng Vương phi ạ.”
Chu Dực Thâm gật đầu: “Được, ta ở trong phủ xin đợi Thái Tử đại giá.”
Cho dù đến cuối cùng, hắn cùng Chu Chính Hi có đi đến kết cục như kiếp trước hay không, nhưng ít nhất là vào lúc này, gia đình đế vương khó có được tình thân nhưng hành động này của Chu Chính Hi vẫn làm cho hắn ấm lòng.
“Nô tài không quấy rầy Vương gia nữa. Thái Tử nói ngài mới vừa trở về, nên ở cùng Vương phi thật tốt.” Lưu Trung lắm miệng nói một câu, sau đó liền cáo lui đi ra ngoài.
Chu Dực Thâm nhướng mày, chất nhi thật đúng là quan tâm Vương phi của hắn mà.
Đêm qua hắn cũng chưa ngủ, thân thể cũng có chút mệt mỏi, đang muốn gọi Lý Hoài Ân đến Bắc viện nhìn xem Nhược Trừng đã tỉnh chưa, đã nghe đến mùi hương của thức ăn. Hắn nhìn về phía ngoài cửa, nghe được giọng nói của Nhược Trừng: “Vương gia ra ngoài dùng cơm trưa.”
Chu Dực Thâm đứng dậy đi ra bên ngoài, nhìn đến một bàn đầy thức ăn và rượu, còn có một đĩa thịt dê nướng xiên, mùi hương giống với mùi hôm qua hắn ngửi được ở phòng bếp. Nhược Trừng kéo tay hắn ngồi xuống, bày xong chén đũa, ngồi bên cạnh hắn: “Chén canh này, đĩa rau này, còn có xiên thịt dê nướng này đều là ta làm, chàng mau nếm thử xem.”
Chu Dực Thâm cầm lấy đôi đũa, nếm một miếng. Nửa năm không gặp, tay nghề nấu nướng của nha đầu này đã tiến bộ không ít, làm thức ăn càng ngày càng ngon.
Nhược Trừng tay chống cằm, nhìn hắn ăn đến ngon miệng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Trước kia hắn ăn gì, mỗi đĩa chỉ gắp ba lần, không để cho ai nhìn ra được sở thích của hắn. Nhưng hắn đã uống một chén canh, ăn nửa đĩa rau, còn có hai xiên thịt.
Chu Dực Thâm thấy nàng vẫn luôn nhìn mình, buông đũa hỏi: “Sao nàng không ăn?”
Nhược Trừng sờ sờ đầu, ngượng ngùng mà nói: “Lúc ta nấu ăn ở phòng bếp, quá đói bụng nên đã ăn trước rồi.”
Chu Dực Thâm nhìn dáng vẻ kiều diễm quyến rũ của nàng, nắm tay nàng, ôm nàng ngồi lên đùi mình. Hạ nhân trong phòng nhìn thấy, vội vàng lui ra ngoài. Nhược Trừng đẩy vai hắn: “Chàng làm gì vậy, ban ngày ban mặt….. người khác sẽ cho rằng chúng ta……..”
“Trong Vương phủ này ta là lớn nhất, sợ cái gì?” Bàn tay của Chu Dực Thâm tiến vào váy của nàng, nàng nghẹn ngào kêu lên một tiếng, thân thể không nhịn được mềm nhũn, nhỏ giọng nói: “Chàng đừng…….a……”
Ban đầu Chu Dực Thâm chỉ muốn xem thử phía dưới của nàng có còn đỏ và sưng hay không, nhưng khi nghe được âm thanh của nàng, liền nhịn không được cúi đầu hôn nàng. Nhược Trừng mở miệng nhỏ, mút đầu lưỡi của hắn, hắn mút vào hương vị ngọt lành trong miệng nàng, tay hướng vào chỗ sâu bên trong mà tìm kiếm. Nhược Trừng thật sự bị hắn dọa sợ, vẫn luôn đẩy cánh tay rắn chắc của hắn, nhưng không đẩy được hắn, lại càng cọ xát nơi non mềm của nàng đến phát đau.
“Mới sờ một chút, nàng liền ướt như vậy rồi. Đêm qua ta không cho nàng ăn no ư?” Chu Dực Thâm mang theo vài phần hài hước nói.
Nhược Trừng xấu hổ liền che