Editor: Chúc Ý
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Phương phủ, Phương phủ đặt một đơn hàng không nhỏ ở cửa hàng của Diêu Khánh Viễn, muốn hắn mang theo hai bức hoạ đến phủ vào ngày mừng thọ, để dùng trong tiệc mừng thọ. Hắn không dám chậm trễ, đêm trước đó một ngày liền đem hoạ cất vào hộp gấm, sáng sớm liền đem đến Phương phủ.
Lần trước sau khi Dư thị bị Chu Dực Thâm cảnh cáo, đã thu liễm lại rất nhiều, sợ Chu Dực Thâm đem chuyện của bà nói cho Diêu Khánh Viễn. Bà đã hạ quyết tâm không đi trêu chọc Tấn Vương phủ, nhưng hôn sự của Diêu Tâm Huệ lại không thể trì hoãn. Bà biết được thượng thư phủ đặt đơn hàng, lại nổi lên tâm tư. Bà theo đuôi Diêu Khánh Viễn tới cửa hàng, năn nỉ ỉ ôi, muốn Diêu Khánh Viễn dẫn theo mẹ con hai người cùng đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta đi giao tranh, các ngươi đi theo làm gì? Hôm nay nơi đó đều là quan lớn quý nhân, bà không sợ đụng phải quý nhân ư? Diêu Khánh Viễn không đồng ý.
Dư thị lôi kéo hắn nói: “Lão gia, ngài sao lại không vì Huệ Nhi mà suy ngẫm lại? Nàng sắp mười tám rồi, hôn sự vẫn chưa có tin tức. Ta bảo đảm sẽ không gây ra phiền phức cho ngài, chỉ dẫn theo Huệ Nhi đi gặp quý nhân thôi. Cơ hội thế này rất hiếm có nha!”
Diêu Khánh Viễn do dự, nghĩ đến nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện đến nay vẫn chưa có hôn sự, trong lòng hắn có chút dao động. Những quý nhân đó đều chướng mắt bọn họ, hắn không muốn tương lai nữ nhi phải chịu khổ. Nói tới nói lui, đều do Dư thị đem hôn sự với Diệp Minh Tu huỷ bỏ, nếu không bây giờ hắn đã là nhạc phụ của Trạng Nguyên rồi.
“Không được không được, nếu lỡ hôm nay Tấn Vương và Diệp Đại Nhân cũng ở đó thì sao?” Diêu Khánh Viễn vẫn từ chối.
“Thân phận của bọn họ, chúng ta cũng sẽ không gặp được đâu. Ta chỉ muốn đi nhìn xem có cơ hội cho Huệ Nhi hay không thôi, cùng lắm thì chúng ta không ở đó lâu, chỉ nhìn qua rồi trở về, được không?” Dư thị cầu xin hắn.
“Thật sự ngươi sẽ không làm chuyện giống như lần trước chứ?” Diêu Khánh Viễn chần chờ hỏi.
Dư thị vội vàng gật đầu, còn giơ hai ngón tay lên mà thề “Ta thề, thật sự là vì Huệ Nhi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diêu Khánh Viễn thật là bất đắc dĩ, nghĩ nên đưa mẹ con các nàng ra ngoài nhìn thấy việc đời, thì sẽ không giống như trước giống như ếch ngồi đáy giếng. Huống chi gần đây Dư thị thật sự có thu liễm chút ít, rốt cuộc hắn vẫn đáp ứng: “Tới Phương phủ rồi, thì không thể đi loạn nhìn bậy được, phải đi theo sát ta có hiểu không? Huệ Nhi đâu?”
“Đã chuẩn bị xong rồi, đang chờ chúng ta ở bên ngoài đó.” Dư thị lôi kéo Diêu Khánh Viễn ra cửa, Diêu Tâm Huệ đã dụng tâm trang điểm, liền thỉnh an Diêu Khánh Viễn.
Diêu Khánh Viễn thuê một chiếc xe ngựa, ôm hai cái hộp gấm, đi đến Phương phủ.
Ở Phương phủ sớm đã có khách đến đầy nhà, Phương Đức An cùng mấy nhi tử chiêu đãi khách quý ở tiền viện, còn ở hậu viện có Phương phu nhân cùng Phương lão phu nhân chiêu đãi nữ quyến của các phủ. Bởi vì Phương Đức An vừa mới chuyển qua nhậm chức thượng thư, cho nên hạ lễ của các phủ đưa tới cái sau so với cái trước còn quý trọng hơn, lúc hạ lễ được đọc tên còn có san hô đỏ thật lớn, nhân sâm ngàn năm, một hộp trân châu, còn có ngọc như ý thượng đẳng lớn nhỏ thay phiên nhau mà hiện ra trước mắt mọi người, làm cho mọi người xem đến hoa cả mắt.
Phương Đức An a dua nịnh hót Hoàng Đế, thường xuyên hiến tặng đan dược cho hắn, chạm đến Đế tâm, bởi vậy hôm nay trong cung cũng có ban thưởng cực kỳ phong phú.
Nhưng sắc mặt của Phương lão phu nhân chỉ tươi cười nhàn nhạt, trong lòng không mấy vui vẻ.
Hạ lễ Nhược Trừng mang đến là do Lý Hoài Ân chuẩn bị, tuy rằng cũng vô cùng quý trọng, thể hiện rõ thân phận của Vương phủ, nhưng ở trong mắt của Phương Lão phu nhân thì cũng giống như những đồ vật thô tục bằng vàng bằng bạc.
Cho đến khi Tô Phụng Anh sai người mang đến một bức dệt hoa bằng lụa {Dao Trì hiến thọ đồ} mở ra ở trước mặt mọi người, trong mắt Phương lão phu nhân mới sáng ngời. Trên bức tranh thêu ấy phía trên thêu dãy núi xanh biếc, mây trắng bay lượn, màu sắc các tiên nhân sống động như thật. Tô Phụng Anh nói: “Đây là bức tranh vẽ lại trên lụa {Dao Trì hiến thọ} đời nhà Tống, ta cố ý tìm tú nương của Ứng Thiên cục thêu trong vòng nửa năm. Chúc lão phu nhân phúc thọ dài lâu, cuộc sống thịnh vượng.
Phương lão phu nhân được nha hoàn ở bên cạnh đỡ đi đến gần bức hoạ dệt lụa kia, tươi cười trên mặt nở rộ: “Diệp phu nhân thật có tâm, cố ý vì lão thân mà chuẩn bị hạ lễ trước nửa năm. Hạ lễ này quá quý trọng, lão thân vô cùng yêu thích.”
Tô Phụng Anh cười nói: “Phu quân biết được lúc trẻ lão phu nhân có một tay nghề dệt lụa vô cùng tài hoa độc nhất ở Tô Châu. Những năm gần đây người lại ít khi động thủ. Tú nương làm ra bức thêu đó cũng chính là đồng môn của lão phu nhân.”
“Thật vậy sao? Tới đây, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.” Phương lão phu nhân bất chấp kéo tay Tô Phụng Anh, kéo nàng ngồi bên cạnh bà, lập tức cùng nàng thân cận rất nhiều, cũng không cùng người khác nói chuyện.
Thẩm Như Cẩm cùng Nhược Trừng đi ra bên ngoài cho thoáng khí, Thẩm Như Cẩm liếc nhìn trong phòng một cái, nói: “Cũng không biết hạ lễ hôm nay là ý của Tô Phụng Anh hay là ý của Diệp Minh Tu, nói chuẩn bị tranh thêu nửa năm, ngay lập tức hạ lễ của những người khác liền bị so sánh là không giá trị bằng. Khó trách gần đây Diệp Minh Tu được Thái Tử đánh giá cao, xem ra cũng là kẻ xu nịnh mà thôi. Thế tử nhà ta so với hắn, liền kém xa.
Nhược Trừng cười cười không nói gì. Vốn dĩ nàng không nghiêm túc chuẩn bị hạ lễ cho Phương lão phu nhân, bởi vậy mới không tìm hiểu sở thích của đối phương và câu chuyện bên trong đó. Nàng làm người sẽ không uốn mình nương theo sự tình của người khác, nàng chỉ cảm thấy thích hoặc không thích tất cả đều xuất phát từ tấm lòng là được.
Nàng cùng Thẩm Nhu Cẩm tản bộ đến hoa viên, đột nhiên nghe được tiếng tranh cãi.
“Rõ ràng ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua hai bức hoạ, sao lại biến thành đồ giả?” Phương Ngọc Châu trách mắng.
Nhược Trừng nghe thấy tiếng của Diêu Khánh Viễn: “Ngài không thể vu khống cho tiểu dân a. Tiểu dân rõ ràng cầm chính phẩm tới phủ giao hàng, tại sao tiên mới vừa chuyển tay thì lại biến thành đồ giả được chứ?”
“Vừa rồi chính ngươi cũng đã kiểm tra rồi còn gì, sao lại nói như vậy chứ?” Phương Ngọc Châu nói một cách ngạo mạn, “Người đâu tới đây, đem pmột nhà ba người này áp giải đến thuận thiên phủ đi!”
“Đợi đã.” Nhược Trừng vội vàng nhấc váy đi qua, quả nhiên thấy một nhà ba người Diêu Khánh viễn đang quỳ trên đất xin tha, Phương Ngọc Châu cùng một nam tử giống như quản gia đứng ở một bên, phía sau còn có một đám nha hoàn vú già theo sau.
Phương Ngọc Châu nhíu mày nhìn thấy Nhược Trừng và Thẩm Như Cẩm đi tới. Một người là Tấn Vương phi, một người là thế tử phu nhân, xông ra quản chuyện nhà của người khác làm gì chứ? Quản gia ở bên tai nàng ta nói vài câu, nàng lộ ra dáng vẻ đã hiểu, cười nhẹ nói: “Ta cứ tưởng là ai, thì ra là Tấn Vương phi tới nhận người thân! Không nghĩ tới ngươi còn có một thân thích đê tiện như vậy, thật là bôi nhọ Tấn Vương phủ.”
Nhược Trừng đi qua, muốn đến nâng Diêu Khánh Viễn đứng dậy, Diêu Khánh Viễn lại vội vàng đẩy tay nàng nói: “Không không không, tiểu dân không có quan hệ gì với Tấn Vương phi. Tiểu dân nhận, tất cả đều do tiểu dân gây ra. Tiểu dân nhất định sẽ bồi thường cho tổn thất của quý phủ.”
Nhược Trừng nói: “Cữu cữu, người đang nói cái gì vậy?”
Diêu Khánh Viễn ngẩng đầu nói: “Thân phận Vương phi cao quý, mời người nhanh chóng rời đi, không cần vì tiểu dân mà làm người thấy hổ thẹn. Việc hôm nay, tiểu dân sẽ tự mình chịu trách nhiệm, người đi nhanh đi.”
Vừa rồi Dư thị nhìn thấy Nhược Trừng đi đến, vốn tưởng rằng cứu tinh đến nhưng khi bà nghe được Diêu Khánh Viễn nói như vậy, liền thấy sáng suốt. Lần trước Tấn Vương đã hung hăng cảnh cáo bà, nếu lại liên luỵ Nhược Trừng, thì bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi Kinh Thành. So với việc đền bạc, thì đụng đến Nhược Trừng đương nhiên là nghiêm trọng hơn, bởi vậy bà chỉ quỳ ở một bên, ôm lấy Diêu Tâm Huệ không nói gì.
Diêu Tâm Huệ biết cha luôn trung thực làm ăn buôn bán, sẽ không đem bức hoạ giả mà giao cho khách, vừa rồi nàng định thử mở miệng, nhưng rốt cuộc cũng vì chưa gặp qua trường hợp tương tự như vậy, cho nên vẫn sợ hãi.
Nhược Trừng nhìn về phía Phương Ngọc Châu, lớn tiếng nói: “Ở trong mắt ngươi, huyết mạch tình thân là đê tiện? Thành thật với bản thân là đê tiện? Cữu cữu của ta làm người luôn quang minh lỗi lạc, đối với người khác luôn trung thực, ngươi nói bức hoạ giao cho ngươi có vấn đề, vậy đưa đến đây cho ta nhìn xem.”
Phương Ngọc Châu cười nhạo, trong lòng cảm thấy căn bản Nhược Trừng có xem cũng không hiểu.
“Đem đến đây đi.” Thẩm Như Cẩm đứng bên cạnh Nhược Trừng, khoát tay nói. Nàng là tài nữ nổi tiếng Kinh Thành, Thẩm gia là thư hương thế gia, thanh danh của nàng ở Kinh thành không nhỏ. Phương Ngọc Châu hừ lạnh một tiếng, ngại với thân phận của hai nàng, ý bảo quản gia đưa hai hộp gấm qua.
Thẩm Như Cẩm cùng Nhược Trừng lấy hoạ bên trong ra, một bức là {mậu lâm xa tụ đồ của Lý Thành, một bức là {tiêu tương đồ} của Đổng Nguyên, hai vị này đều là danh gia vẽ sơn thuỷ của Tống triều, mà hoạ sơn thuỷ của Tống triều lại được xưng là thời đại hoàng kim. Bút tích thật chỉ sợ là đã được cất ở trong cung, dân gian chỉ có bản sao.
Nhược Trừng nhìn kỹ, thì phát hiện bức hoạ này được vẽ lại rất thô, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là đồ giả. Theo bản năng nàng nhớ tới chuyện lần trước có người cầm đồ giả đến cửa hàng của Diêu Khánh Viễn bán lấy tiền, thế mà hôm nay lại giở trò cũ tại Phương phủ. Nàng đến bên cạnh Diêu Khánh Viễn, thấp giọng hỏi hắn vài câu.
Diêu Khánh Viễn gật đầu nói: “Có có, vì sao ngươi lại biết?” Việc đó rõ ràng là do Trần thư sinh nói cho hắn cách làm.
Nhược Trừng nhẹ nhàng cười nói: “Cái đó không quan trọng, có thể rửa sạch oan khuất của ngươi là được.” Nàng lại đứng dậy, đem tranh cuộn lại, chậm rãi nói: “Hai bức hoạ này đúng là đồ giả, nhưng không có khả năng được lấy ra từ cửa hàng của cữu cữu ta.”
Thẩm Như Cẩm nhìn nàng ấy, lúc nàng ấy nói những lời này, thần thái của nàng khác với bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn thường ngày, cả người lộ ra một tí tự tin. Vốn dĩ nàng muốn nói, nhưng lời tới bên miệng lại thu trở về, chỉ đem hoạ đưa cho Nhược Trừng, rồi lẳng lặng mà nhìn. Nghĩ đến muội muội này của nàng sắp cho nàng một chút kinh hỉ.
Phương Ngọc Châu cười lạnh một tiếng: “Ngươi đường đường là Tấn Vương phi, sao bây giờ lại cứ chống chế không xong, lại bắt đầu nguỵ biện? Hôm nay là tiệc mừng thọ của tổ mẫu ta, ta cũng không muốn đem chuyện này làm cho ồn ào lên, nể mặt mũi của Tấn Vương phủ và Bình Quốc công phủ.” Phương Ngọc Châu dừng lại, nhìn về phía một nhà ba người Diêu Khánh Viễn, sắc mặt lộ vẻ khinh thường, “Nếu là cữu cữu của Tấn Vương phi, thì trả một ngàn lượng rồi đuổi đi, mọi việc dừng tại đây.”
Nhược Trừng lắc đầu nói: “Tốt nhất là ngươi nên ngẫm lại, rốt cuộc hai bức hoạ này đã qua tay ai, là bị ai đánh tráo. Nếu ngươi không biết sự tình thế nào, lát nữa báo quan, cũng nên nói cho rõ ràng. Nếu không sự tình ồn ào hơn, chỉ sợ các ngươi mất một ngàn lượng, cũng không giải quyết được vấn đề đâu.”
Nếu là ngày thường, khẳng định Phương Ngọc Châu sẽ đáp trả lại, nhưng đối phương là Vương phi, chỉ có thể kiềm chế tính tình mà nói: “Tấn Vương phi ta không hiểu lời này của ngươi là có ý gì. Nhưng rõ ràng cữu cữu ngươi xảo trá dùng mánh lới, lấy hàng kém thay hàng thật, ta đã trả tiền cho các ngươi, thật nực cười!” Phương