Thẩm Oánh cảm thấy Từ Dân Thành có một loại bản lĩnh: Dùng những lời vô lại đùa nghịch rồi cho là chuyện đương nhiên.
Mặc kệ là lúc nào, anh đều đúng.
Giống như chuyện này, vốn dĩ lúc đầu Thẩm Oánh không làm gì sai nhưng cuối cùng lại bị anh cho rằng cô làm chuyện sai trái.
Thẩm Oánh từ chối yêu cầu của Từ Dân Thành, đồng thời nói với anh: “Xưa nay em chưa bao giờ chủ động hôn người khác.”
Trước kia cô cũng từng yêu đương, nhưng nụ hôn đầu thuần khiết vẫn chưa trao ai.
Nhưng cô chưa bao giờ chủ động một lần nào.
Thẩm Oánh không phải tuýp người chủ động.
Cho dù có thích, cũng sẽ không nhiệt tình nhiều.
Vì vậy cô không có cách nào đồng ý yêu cầu của Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành không tức giận, anh vẫn giữ nguyên tư thế không chịu buông ra.
Anh nói: “Vậy thì đưa lần đầu tiên cho anh.”
Làm thế nào Thẩm Oánh cũng đều cảm thấy từ lần đầu tiên này có chút kỳ lạ.
Hoặc là ba chữ này được Từ Dân Thành thốt ra có chút kỳ lạ.
Anh quá có bản lĩnh, những lời nói qua miệng anh đều bị thay đổi ý nghĩa.
Thẩm Oánh nói: “Em không thể cho anh lần đầu tiên, vì yêu cầu của anh quá nhiều.”
Từ Dân Thành cười đắc ý, sau đó nghiêm túc hỏi cô: “Yêu cầu của anh nhiều bao nhiêu? Sao anh lại có cảm giác em sẽ cho anh rất ít.”
Thẩm Oánh nương theo anh, “Có lẽ là như vậy, em vốn không tốt, có thể cho anh cũng chỉ ngần ấy mà thôi.”
Từ Dân Thành hỏi: “Thế này là em đang muốn anh buông tay đó sao?”
Thẩm Oánh đáp: “Không có, em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
**
Từ Dân Thành nhìn cô chằm chằm, suy nghĩ trong chốc lát rồi cười nhẹ.
Anh nói: “Được, anh không ép em. Nếu em không muốn hôn anh thì để anh hôn em.”
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên mặt Thẩm Oánh một cái.
Râu dưới cằm anh khiến Thẩm Oánh rụt cổ lại.
Cứ hai ngày Từ Dân Thành sẽ cạo râu một lần, bởi râu của đàn ông mọc rất nhanh, mà càng cạo nhiều lại càng cứng.
Đâm rất đau.
Lúc bé, Thẩm Oánh thường bị râu của ba mình đâm vào, không ngờ trưởng thành rồi lại đụng phải Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành ôm hôn Thẩm Oánh một lúc lâu.
Nhưng anh không hề chạm vào môi cô, chỉ hôn lên trán, má và cằm của cô.
Sau đó anh hôn lên cổ cô, da trên cổ cô là da non, cô bị râu chọc vào đau đến muốn ứa nước mắt.
Thẩm Oánh đẩy bả vai anh rồi nói: “Anh đừng hôn lên cổ em, đau quá.”
Từ Dân Thành nói: “Vậy em cạo râu cho anh đi.”
Thẩm Oánh nói: “Em sẽ không.”
Từ Dân Thành nói: “Anh dạy em.”
Thẩm Oánh nói: “Em không học.”
Từ Dân Thành nắm tay cô, ép cô vào tường, dán chặt người mình vào cô.
“Không học cũng phải học, một tháng này trái tim của em đều là của anh.”
Thẩm Oánh không phục, nhìn anh nói: “Dù sao anh cũng sẽ trả, cuối cùng nó cũng sẽ về.”
…
Thật ra có đôi lúc Thẩm Oánh vẫn nhanh mồm nhanh miệng, giống như bây giờ, Từ Dân Thành sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích gì từ chỗ của cô.
Nói một hồi lâu, anh bị cô làm cho nghẹn họng đến không thể phản đối được.
Cuối cùng, Từ Dân Thành chỉ có thể buông cô ra, bất đắc dĩ hôn lên trán cô.
“Em thắng rồi, không cần học nữa.” Anh nói.
Thẩm Oánh cười đắc ý, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.
Từ Dân Thành cụng đầu vào đầu cô, “Cô bé ngốc.”
Thẩm Oánh hừ một tiếng, không để ý đến anh nữa.
Lúc này Từ Dân Thành đề nghị: “Chiều nay em không có việc gì, anh đưa em đến nơi gần đây chơi.”
Thẩm Oánh không tin tưởng: “Huyện S lớn như vậy, có thể đi chơi ở đâu. Hơn nữa buổi chiều anh không về trạm phòng dịch sao? Anh còn phải chăm sóc chú Trương kia mà.”
Thẩm Oánh nhớ lại ngày đầu tiên cô phỏng vấn, chú Trương kia chính là bệnh nhân Từ Dân Thành chăm sóc.
Giống như mấy ngày nay có chút không tỉnh táo.
Từ Dân Thành nói: “Buổi tối anh mới đến chăm sóc chú Trương, buổi chiều không cần.”
Thẩm Oánh gật đầu, “À, vậy anh đưa em đi chỗ nào chơi?”
Từ Dân Thành nói: “Đưa em đến khu đất hoang.”
Thẩm Oánh nói: “Lại đến đó, không có gì hay cả.”
Từ Dân Thành nói: “Rất hay, buổi chiều sẽ nhìn thấy hoa nở.”
Thẩm Oánh cười: “Đàn ông lớn tuổi rồi mà còn thích hoa sao?”
Từ Dân Thành nắm tay cô, vừa đi vừa nói: “Anh không thích mà có người thích.”
Thẩm Oánh vô thức hỏi: “Hả? Người nào thích?”
Từ Dân Thành nói: “Cô ấy thích.”
Thẩm Oánh hơi không vui.
Từ “Cô ấy” này rất chi là mơ hồ.
Hơn nữa lúc Từ Dân Thành nói ra từ này rất nhẹ nhàng, cho thấy mối quan hệ đó không hề tầm thường.
Thẩm Oánh trực tiếp hất tay anh ra, nói: “Cô ấy thích chứ không phải em thích. Anh đi xem với cô ấy đi, em không đi.”
Từ Dân Thành cười rất vui vẻ, anh lại nắm tay cô rồi nói: “Không phải anh đang muốn đi xem với cô ấy đây sao?”
Sau đó Thẩm Oánh mới biết mình là người Từ Dân Thành ám chỉ đến, mặt cô liền trở nên đỏ bừng.
**
Từ Dân Thành dắt Thẩm Oánh đi quanh đường vành đai vòng quanh thành phố.
Hai người đi rất chậm, bên ngoài đường vành đai rất yên tĩnh, không có xe cộ và càng không có người nào.
Ở nơi này, hai người họ đều không sợ sẽ bị người khác nhìn thấy.
Trên đường đi, Từ Dân Thành đột nhiên hỏi Thẩm Oánh: “Tính đến hôm nay em bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Oánh nói: “Hai mươi bốn, còn anh thì sao?”
Dường như cô chưa từng tính toán tuổi của anh một cách cẩn thận.
Từ Dân Thành nói: “Ba mươi lăm tuổi, anh hơn em mười một tuổi. Trách không được có nhiều khoảng cách thế hệ như vậy.”
Thẩm Oánh hơi kinh ngạc hỏi anh: “Hả? Cái gì? Anh mới ba mươi lăm thôi hả, em luôn cho là anh đã hơn bốn mươi.”
2Từ Dân Thành bật cười: “Anh già đến vậy sao? Thảo nào lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em đã gọi anh là chú.”
Từ Dân Thành chưa từng quên điều này.
Hôm đó anh vừa ra khỏi nhà thờ thì Thẩm Oánh cầm micro đến trước mặt anh muốn phỏng vấn anh.
Sau đó anh từ chối, Thẩm Oánh gọi một tiếng chú, chuyện này Thẩm Oánh không hề nhớ rõ.
Từ Dân Thành nhắc đến cô cũng không nhớ được.
“Lúc đó em gọi anh như vậy sao?”
Từ Dân Thành nói: “Ừ, cho nên em biết vì sao anh không nhận lời phỏng vấn rồi chứ?”
Thẩm Oánh bị sự hài hước của anh chọc cười.
“Rồi, có lẽ lúc đó em không suy