Dù có thấp kém đến đâu, con người cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Cũng giống như bây giờ, Thẩm Oánh vẫn không có cách nào nói ra lời nhượng bộ.
Từ Dân Thành đã làm những chuyện tuyệt tình như vậy thì tại sao cô còn phải mềm lòng.
Từ Dân Thành ngẩng đầu nhìn trời, còn Thẩm Oánh ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mấy phút sau, Từ Dân Thành nói: “Tốt nhất là em nên quên đi.”
Trong lúc nhất thời, đầu óc cô không phản ứng kịp, vài giây sau cô mới nhận ra là anh đang đáp lại câu nói của cô.
Thẩm Oánh nói: “Không nên nhớ, mà tôi cũng sẽ không nhớ kỹ như thế.”
Từ Dân Thành cúi đầu, nắm lấy cằm cô: “Nếu em rời khỏi đây, em sẽ liền quên anh phải không?”
Thẩm Oánh gật đầu: “Không phải anh đã biết đáp án rồi sao?”
Từ Dân Thành cười: “Được.”
Đây là kết quả tốt nhất, không còn gì tốt hơn việc Thẩm Oánh quên anh đi.
Nói thật, Thẩm Oánh không thể đoán được Từ Dân Thành nghĩ gì.
Từ ngày đầu tiên quen biết, cô đã không biết đến cùng là anh như thế nào.
Đôi khi anh quá nhiệt tình cô không đỡ nổi, mà cũng có đôi khi lạnh lùng đến mức làm lòng người rét lạnh.
Loại thái độ lúc nóng lúc lạnh này là điều kiêng kỵ nhất trong chuyện tình cảm.
Thẩm Oánh là cô gái nhỏ tuổi đôi mươi, chỉ biết đi về phía trước nên cơ bản không hiểu được sự quanh co.
——
Thẩm Oánh nhìn chằm chằm Từ Dân Thành một lúc, cuối cùng vẫn không kìm được.
Cô hỏi Từ Dân Thành: “Tại sao từ đầu…từ đầu anh lại đối xử với em như vậy?”
Vì sao muốn để cô ở bên anh, chẳng lẽ là chỉ để chứng mình giá trị và sức hấp dẫn của anh thôi sao?
Từ Dân Thành mấp máy môi, chưa kịp trả lời thì di động trong túi đã vang lên.
Từ Dân Thành lấy di động ra nghe máy.
Anh vẫn dùng điện thoại có bàn phím, kiểu dáng rất cũ. Thẩm Oánh còn có thể thấy rõ lớp sơn trên mặt điện thoại đã bị tróc ra.
“Dân Thành, có người tới tìm cậu.”
Là điện thoại của một người bạn trạm phòng dịch.
Từ Dân Thành hỏi: “Ai vậy?”
Đầu bên kia nói: “Một người phụ nữ, hình như đến từ thành phố, lại còn rất xinh đẹp.”
Từ Dân Thành nói: “Để cô ta đi đi, nói là tôi không có ở đây.”
“Không được rồi, tôi nói với cô ấy cậu không có ở đây, rồi cô ấy nói cậu không ở đây thì vẫn ngồi đợi cậu về. Tôi thấy cô ấy cũng rất xinh…ăn mặc sang trọng nữa, nếu không cậu quay về gặp một lần đi.”
Từ Dân Thành nói: “Vậy cứ để cô ta đợi.”
Cúp điện thoại, Từ Dân Thành phát hiện Thẩm Oánh đang nhìn anh.
Anh nhét di động vào túi rồi đối mặt với Thẩm Oánh.
“Câu hỏi vừa nãy —”
“Anh không cần trả lời tôi.” Thẩm Oánh ngắt lời anh trước, “Tôi đã biết đáp án rồi.
Từ Dân Thành nói: “Ồ.”
Thẩm Oánh nói: “Hôm nay cứ thế này đi, không phải anh có việc sao? Vừa lúc tôi cũng muốn về nghỉ ngơi.”
Từ Dân Thành xoa ấn đường, sau đó nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.
“Đi cùng nhau đi, tiện đường.”
Thẩm Oánh bị Từ Dân Thành nắm tay đi đường hết mười mấy phút.
Lúc bước đến cổng trạm phòng dịch, cuối cùng Từ dân Thành mới buông tay cô ra.
Bởi vì nắm quá chặt nên lúc buông ra, trên mu bàn tay của cô dính đầy mồ hôi của Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành cầm cổ tay cô rồi chà xát lên quần áo anh mấy cái.
Thẩm Oánh không hiểu hành động này của anh có ý gì.
Lúc cô định hỏi thì Từ Dân Thành đã lên tiếng.
Anh nói: “Mồ hôi cũng được coi là chất lỏng của cơ thể”.
Thẩm Oánh rút tay về, “Anh có kiến thức cơ bản không vậy? Chỉ có máu, tinh dịch, sữa mẹ mới có thể lây truyền.”
Từ Dân Thành nói: “Không có trường hợp không có nghĩa là không có khả năng.”
Thẩm Oánh nói: “Không muốn tranh cãi với anh nữa, tạm biệt.”
Từ Dân Thành nói: “Đi đường cẩn thận, đến nơi… nhớ báo cho anh biết.”
Thẩm Oánh không lên tiếng,cô xoay người, kéo áo sơ mi lên cao một chút rồi nhanh chóng bước đi.
**
Từ Dân Thành nhìn Thẩm Oánh đi mất rồi mới quay người đi vào trạm phòng dịch.
Đi đến hành lang, Từ Dân Thành liếc mắt liền nhìn thấy Trình Bồi Giai đang ngồi trên băng ghế đợi một lúc lâu.
Trình Bồi Giai mặc một áo vest kết hợp với váy dài từ đầu đến gối.
Sau nhiều năm không gặp, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Từ Dân Thành, Trình Bồi Giai đứng dậy, đi đôi giày cao gót tám phân đến trước mặt anh.
Trình Bồi Giai nói với Từ Dân Thành: “Em rất nhớ anh.”
Thái độ của anh rất lãnh đạm, vẫn cứ im lặng không nói.
Trình Bồi Giai nói: “Mấy ngày trước em mới biết anh xảy ra chuyện, nếu không em đã sớm đến thăm anh…”
Từ Dân Thành nói: “Không cần, cô rất bận rộn.”
Trình Bồi Giai hỏi anh: “Tại sao anh không nói với em là anh bị mắc bệnh này?”
Từ Dân Thành cười một cách thờ ơ, “Tôi nhớ lúc đó chúng ta đã chia tay.”
Trình Bồi Giai bị anh chặn họng nên không biết nói gì: “…”
…
Đúng vậy, Trình Bồi Giai và Từ Dân Thành đã từng ở bên nhau.
Hơn nữa, hai người họ còn là thanh mai trúc mã.
Lúc còn bé, Từ Dân Thành rất gầy, Trình Bồi Giai nhỏ hơn anh mấy tuổi, mỗi ngày đều đi theo phía sau mông anh.
Trình Bồi Giai rất thích khóc, khi còn nhỏ mặt cô luôn luôn có nước mũi nên tất cả mọi người đều không thích chơi với cô.
Lúc ấy Từ Dân Thành không hề chán ghét cô, ngày ngày vẫn mang cái đuôi nhỏ này theo.
Trình Bồi Giai và Từ Dân Thành ở bên nhau, khi đó Từ Dân Thành đã hơn hai mươi tuổi.
Thời gian đó anh còn chưa phát hiện bệnh, sau khi tốt nghiệp cấp Ba thì Từ Dân Thành không tiếp tục đi học nữa.
Sau khi Trình Bồi Giai lên Đại học thì chia tay với Từ Dân Thành.
Lúc Trình Bồi Giai học Đại học cô có quen một doanh nhân giàu có, làm người thứ ba của người ta, mấy năm đó cô đã kiếm được rất nhiều tiền.
Bây giờ cô đang điều hành một công ty nhỏ ở thành phố của tỉnh C, cuộc sống trôi qua xem như cũng dễ chịu.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới Từ Dân Thành, cảm giác lúc trước vẫn còn ở đó.
Dù một người phụ nữ ba mươi tuổi nói chuyện yêu đương rất buồn cười nhưng cái tình yêu thực sự là điều không thể ngăn cản được.
Trình Bồi Giai gián tiếp biết được tin tức của Từ Dân Thành từ những người hàng xóm cũ, phải mất mấy tháng cô mới biết tình trạng hiện tại này của anh.
Bệnh nhân AIDS, trong gia đình anh là người duy nhất còn sống.
Cho nên Trình Bồi Giai quay về cái huyện cô đã từng lớn lên để tìm anh.
Cô nhớ rõ,