Thẩm Oánh không phải là người chạy theo danh lợi, mọi thứ cô làm đều là vì cô yêu thích cái nghề này.
Cô muốn được người khác thừa nhận nên dành rất nhiều thời gian làm chủ đề này.
Quảng cáo này đã phổ biến khắp cả nước và phần bản quyền bán được rất nhiều tiền.
Thẩm Oánh được chia một phần nhưng cô không giữ lại.
Ngay sau khi nhận được tiền, Thẩm Oánh đã liên lạc cho trạm phòng dịch huyện S, rồi quyên góp hết số tiền đó.
Lãnh đạo trạm phòng dịch rất ấn tượng với Thẩm Oánh, sau đó ông đã gọi vài cuộc điện thoại cho cô để cảm ơn.
Thẩm Oánh nói: Không có gì, chuyện phải làm thôi ạ.
**
Lúc ăn sáng, Từ Dân Thành cũng nghe mọi người đang thảo luận chuyện có người hảo tâm quyên góp tiền.
Mọi người đều nói trạm phòng dịch được mua trang bị mới, thuốc đề kháng dường như cũng tốt hơn trước.
“Anh nói cái gì? Cô gái nhỏ đó góp tiền cho chúng ta sao?”
“Đúng vậy đó! Là người thường xuyên đến đây phỏng vấn chúng ta mấy tháng trước.”
Từ Dân Thành uống vài ngụm cháo thì nghe thấy hai anh trai kia đang thảo luận về người quyên góp.
Qua mô tả của bọn họ, Từ Dân Thành cũng biết ai là người quyên góp.
Là cô.
Tính toán một chút, cô rời khỏi đây đã hơn hai tháng.
Trong hai tháng qua, trạm phòng dịch lại có thêm năm sáu người chết.
Cuộc sống của anh cũng giống như cũ.
Nhưng mà anh càng trầm mặc hơn trước.
“Ôi …đúng là một cô gái tốt, sau này ai cưới được là rất có phúc.”
“Ừ, lúc cô ấy ở đây tôi đã nghĩ cô ấy hẳn là một cô gái tốt, cực kỳ tốt.”
——
Nghe bọn họ thảo luận về Thẩm Oánh, Từ Dân Thành không cảm xúc đứng dậy rời khỏi nơi này.
Từ Dân Thành đến quán net cách trạm phòng dịch không xa, trả hai tệ rồi mở máy tính lên mạng.
Anh tìm kiếm quảng cáo mà lúc trước Thẩm Oánh đã quay anh, rồi sau đó màn hình hiện ra đề cử Weibo của cô.
Từ Dân Thành không quen dùng máy tính, ít nhiều gì thao tác vẫn còn hơi cứng nhắc.
Anh ấy nhấp vào Weibo, lúc nhìn thấy ảnh đại diện Weibo của cô, Từ Dân Thành bỗng dừng tay lại.
Ảnh đại diện của cô là bóng lưng của anh.
Là ngày hôm đó quay ở bãi đất hoang.
Sơ lược cá nhân: Tôi muốn làm một gốc cây gạo ở gần bạn, đứng cạnh bạn giống như một cái cây.
Từ Dân Thành cứng nhắc kéo thanh cuộn xuống thì nhìn thấy bài Weibo cô đăng lúc mười một giờ đêm qua.
[Anh ấy chắc sẽ thích tôi làm như vậy.]
Từ Dân Thành không hiểu câu này có ý gì, nhưng anh ấy lại nháy bén bắt được từ “anh ấy” này.
“Anh ấy” là ai? Ồ, là ai không quan trọng, dù sao người đó cũng không thể là anh.
Kéo xuống thêm chút nữa, là bài Weibo cô đăng vào sáng ngày hôm qua.
Là một bức ảnh cái cây khô.
[Chợt nhớ ra lúc ở huyện S, tôi từng nghe một bài thánh ca.]
Từ Dân Thành biết cô đang nói về bài hát nào.
Nhìn chằm chằm vào cái cây trên màn hình máy tính, Từ Dân Thành khẽ mấp máy môi rồi sau đó ngâm nga bài hát.
“Người như cây bên suối;
Hoa đơm đúng lúc;
Lá cây không héo;
Mọi thứ người làm đều tốt.”
Bài Weibo thứ ba là một bức ảnh nhóm, hình như là chụp với đồng nghiệp của đài truyền hình.
[Mừng công ngày hôm nay nhưng người quan trọng nhất lại không có ở đó.]
Thẩm Oánh không đăng nhiều bài Weibo, nhưng Từ Dân Thành lại kiên nhẫn lướt hết Weibo của cô.
Weibo của cô cũng giống người cô.
Rất kiểu cách, rất văn thơ và rất hồn nhiên.
Thoạt nhìn như là một đứa trẻ chưa lớn.
Từ Dân Thành xem video quảng cáo Thẩm Oánh đăng, ấn vào phần bình luận đọc một chút
Một trăm phần trăm bình luận đều là lời khen.
“Ai là nhân vật chính vậy? Thật là đẹp trai!”
“Giọng nói này…quá gợi cảm.”
“Bóng lưng một trăm tám mươi độ, đẹp trai đến mức không còn nghi ngờ gì nữa.”
“… Giọng nói này, tôi sắp ‘chảy nước’ rồi.”
Từ Dân Thành đen mặt đọc hết bình luận.
Bình thường anh không lên mạng nên không biết từ khi nào mà mọi người trên mạng lại trở nên cởi mở như thế.
Ngoài những bình luận này, còn có rất nhiều bình luận đếm không hết.
Từ Dân Thành hơi tò mò Thẩm Oánh nhìn thấy những dòng bình luận này sẽ phản ứng như thế.
Nhưng mà… chỉ cần biết cô đang sống tốt là được rồi.
Từ Dân Thành đăng ký một tài khoản Weibo và chỉ theo dõi một mình Thẩm Oánh.
Anh không có ảnh đại diện, cũng không có thông tin cá nhân, và ngay cả tên Weibo cũng là những ký tự lung tung.
Từ Dân Thành dùng hai đầu ngón tày gõ lên bàn phím để lại một bình luận trên bài Weibo mới nhất của cô.
[Anh ấy thích hay không không quan trọng, chỉ cần bạn thích là được.]
Sau khi bình luận xong, Từ Dân Thành đăng xuất khỏi Weibo, một giờ lên mạng cũng đã hết.
**
Thứ Bảy, Thẩm Oánh ngủ đến mười giờ mới dậy.
Sau khi tỉnh dậy, cô theo thói quen cầm di động lên lướt Weibo, sau đó thì thấy một dòng bình luận mới.
Tên người dùng ký tự loạn xạ, không có hình đại diện, thoạt nhìn tưởng là anti-fan.
“Anh ấy thích hay không không quan trọng, chỉ cần bạn thích là được.”
Thẩm Oánh nhìn bình luận này thì bất giác mỉm cười.
Cũng đúng, dù làm chuyện gì, kỳ thật mình thích là được rồi.
Hôm nay Thẩm Oánh không có việc gì, nên đến mười giờ rưỡi cô mới lề mề xuống giường.
Rửa mặt đánh răng xong, Thẩm Oánh vào ngồi trước máy tính chuẩn bị xem tin tức một lát.
Cô vừa mở máy tính thì điện thoại bên cạnh đã rung lên, là hơn hai mươi tin nhắn WeChat được gửi đến.
Thẩm Oánh ấn mở, tất cả những tin nhắn này đều đến từ một người.
—— Thiệu Ứng Hi.
Thẩm Oánh hỏi: Cậu có điên không? Gửi nhiều biểu cảm như vậy làm gì?
Thiệu Ứng Hi: Để cậu biết là tớ nhớ cậu.
Thẩm Oánh: Cậu bị đá rồi à?
Thiệu Ứng Hi: Cậu đùa hả, trước giờ đều là tớ đá người khác.
Thẩm Oánh: Ồ.
Thiệu Ứng Hi: Nhưng… nếu cậu muốn thử đá tớ thì cũng có thể.
Thẩm Oánh: Xin lỗi, tớ không có hứng thú.
Thiệu Ứng Hi là con trai của lãnh đạo đài truyền hình, cùng tuổi với Thẩm Oánh.
Anh học truyền thông internet, không cùng đường với Thẩm Oánh.
Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi quen biết nhau từ rất sớm, nhưng cô vẫn cố tình giữ khoảng cách với anh.
Thiệu Ứng Hi cực kỳ đào hoa, người lớn hay nhỏ cũng đều dụ dỗ.
Theo lời của đồng nghiệp trong đài nói thì tập hợp tất cả bạn gái của anh đến chung một chỗ là có thể ngồi đủ lượt chơi tàu lượn siêu tốc rồi.
Thẩm Oánh biết anh là người như thế