Tay Từ Dân Thành rất nóng, thậm chí còn muốn bỏng.
Khi hai làn da cọ xát vào nhau, Thẩm Oánh cảm thấy tay mình như đang bốc cháy.
Cô hỏi Từ Dân Thành: “Sao tay anh nóng vậy?”
Từ Dân Thành nói: “Bởi vì máu anh nóng.”
Thẩm Oánh cười: “Anh đang gián tiếp mắng em máu lạnh sao? Đừng tưởng rằng em nghe không hiểu, em thông minh lắm đó.”
Từ Dân Thành nói: “Ừ.”
Thẩm Oánh không nói thêm lời nào, hai người nắm tay nhau phía dưới bàn nhỏ.
Không phải là hành động mập mờ gì nhưng Thẩm Oánh vẫn đỏ mặt tim run.
Hơn nữa, cô cũng đang ‘ướt’.
Lúc Thẩm Oánh cảm thấy mình hơi là lạ thì hung hăng thầm khinh bỉ mình một tiếng.
Cô biết cảm giác này vì cái gì mới có.
Trước kia Từ Dân Thành hôn cô, động tay động chân với cô thì cô sẽ như thế này, đó là điều hiển nhiên.
Nhưng bây giờ, cô chỉ nắm tay anh mà thôi.
Tại sao lại có phản ứng lớn như vậy chứ?
Thẩm Oánh nghiến răng tự nhủ phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
——
Cuối cùng, là nhân viên phục vụ trong tiệm đã giải cứu cô.
Hai tô mì được mang lên, Từ dân Thành buông Thẩm Oánh ra.
Lúc này tay cô đã nóng lên, không chỉ nóng mà còn muốn bỏng.
Tay nóng, cả người cũng nóng hơn nữa còn đổ mồ hôi.
Đồ không biết xấu hổ, cô tự mắng mình như vậy.
Từ Dân Thành lấy đôi đũa dùng một lần, bẻ ra rồi đưa cho cô.
“Ăn đi, ăn xong sẽ ấm người.”
Thẩm Oánh nhận lấy đũa, không nói lời nào, vùi đầu ăn mì.
Không nói chuyện không phải là vì cô không muốn nói, mà là vì cô không thể nói.
Nếu bây giờ cô lên tiếng, nhất định giọng nói sẽ rất kỳ lạ.
Thẩm Oánh không muốn Từ Dân Thành phát hiện mình bất thường, cho nên chỉ có thể nhịn lấy.
Từ Dân Thành cũng không để ý đến những chi tiết này.
Bởi vì buổi trưa không ăn cơm nên bây giờ anh rất đói bụng.
Từ Dân Thành ăn rất nhanh, Thẩm Oánh còn chưa ăn hết một nửa thì anh đã ăn hết sạch tô mì.
Lúc Thẩm Oánh nhìn cái tô trống rỗng của Từ Dân Thành, cô đã cực kỳ kinh ngạc.
“Anh… ăn xong rồi hả?” Thẩm Oánh hỏi anh.
Từ Dân Thành nói: “Ừm, anh ăn nhanh, em cứ ăn từ từ.”
Thẩm Oánh nói: “Em ăn không nổi nữa, làm sao bây giờ đây?”
Từ Dân Thành nhìn cô hết một lượt rồi nói: “Do em ăn ít nên ngực mới nhỏ như vậy.”
Thẩm Oánh còn chưa kịp phản bác, Từ Dân Thành đã nói tiếp: “Mông cũng nhỏ.”
Thẩm Oánh trừng mắt nhìn anh: “Mông anh to lắm à?”
Từ Dân Thành nói: “Chỗ ấy của anh cũng rất lớn.”
“Khụ khụ khụ–”
Thẩm Oánh bị nghẹn trong cổ họng, nuốt không trôi mà nhả cũng không được, cô ho khan đến mức mặt đỏ bừng.
Qua năm phút mới bình thường trở lại.
Từ Dân Thành rót một cốc nước nóng rồi đưa cho cô, nói: “Bảo em ăn từ từ mà không nghe.”
Thẩm Oánh uống một hớp nước, phàn nàn: “Không phải do anh đùa giỡn em đó sao?”
Từ Dân Thành hỏi: “Anh đùa giỡn em khi nào?”
Thẩm Oánh nói: “Anh nói chỗ đó của anh rất lớn, không phải là đùa chứ gì?”
Từ Dân Thành lại hỏi: “Chỗ ấy là chỗ nào? Anh không nói cụ thể chỗ nào thì làm sao em biết được?”
Thẩm Oánh: “…”
Nghẹn chết rồi.
Đợi một lúc lâu vẫn không nghe cô nói chuyện, Từ Dân Thành lại cười.
“Lo ăn đi, để lâu sẽ nguội.” Anh nói.
Vì tránh cho Từ Dân Thành khinh thường cô, Thẩm Oánh cứ thế ăn hết một bát mì nước này.
Sau khi ra khỏi tiệm mì, Thẩm Oánh không thể đi nổi nữa.
Không phải cô đang tỏ vẻ, bởi vì một tô mì này bằng ba bữa trong một ngày của cô.
Thẩm Oánh chưa bao giờ ăn nhiều, cho dù ngon đến đâu cũng sẽ không liều mạng ăn.
Sức ăn này, đúng thật là trời sinh.
**
Đột nhiên đi ra khỏi nơi ấm áp, Thẩm Oánh hơi không thích ứng được, lạnh run cả người.
“Lạnh chết em.” Thẩm Oánh nói.
Từ Dân Thành giữ chặt vai cô, ôm cô vào lòng, “Thế này còn lạnh không?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Không lạnh nữa.”
Từ Dân Thành không để ý đến cô, cứ thế ôm cô đi về phía trước.
Thẩm Oánh nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh một lúc lâu.
Sau đó, cô không nhịn được nói: “Từ Dân Thành, anh trông rất đẹp trai…”
Từ Dân Thành nói: “Đẹp thì có ích gì đâu, dù đẹp thế nào thì cũng phải chết.”
Một câu nói của anh đã trực tiếp dội gáo nước lạnh vào người Thẩm Oánh.
Vốn dĩ cô cảm thấy bầu không khí này rất tốt và cực kỳ ấm áp.
Nếu Từ Dân Thành không nói những lời này, cô thậm chí có thể tự thôi miên bản thân, nói với bản thân rằng cô có thể cùng anh đi như thế này đến hết đời.
Bây giờ giấc mơ tan thành mây khói, lửa bị nước dập tắt đi.
Thẩm Oánh tức giận, nhưng lại không dám phát giận.
Cô biết Từ Dân Thành sẽ không dỗ cô, không những sẽ không dỗ mà có lẽ anh sẽ nhân cơ hội này đoạn tuyệt với cô.
Đôi khi Thẩm Oánh cảm thấy cô đang sống một cuộc sống cực khổ, nhưng khi nghĩ lại, đây đều do cô tự nguyện.
Nếu là cô đã tự lựa chọn thì cô sẽ không hối hận.
Dù là chuyện công việc hay tình yêu, cô cũng sẽ đi đến cuối con đường.
Người khác chưa đâm vào tường Nam thì chưa quay đầu, còn Thẩm Oánh thì tình nguyện đâm vào tường Nam đến chết cũng không quay đầu.
Bởi vì tụt cảm xúc nên Thẩm Oánh không nói thêm gì nữa.
Cô dùng mười phút để điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
…
Thẩm Oánh hỏi: “Này, đúng rồi. Anh có cách gì hay không?”
Từ Dân Thành hỏi: “Cách gì là cách gì?”
Nghe anh đáp lại, Thẩm Oánh thở dài một hơi. Cũng may, anh không có tức giận.
Thẩm Oánh cố tình hỏi vấn đề không rõ ràng như vậy.
Như thế Từ Dân Thành sẽ hỏi lại cô và bọn họ có thể nói nhiều thêm một câu.
Thẩm Oánh nói: “Là chuyện phỏng vấn với cựu đội phó…Em nên liên lạc với ông ấy như thế nào đây?”
Từ Dân Thành lạnh nhạt nói: “Không phải có bạn trai cũ sao hả? Rất dễ dàng.”
Thẩm Oánh nói: “Em không muốn mắc nợ người khác, trả không nổi.”
Từ Dân Thành nói: “Nếu cậu ta sẵn sàng giúp đỡ em thì đó không phải là mắc nợ.”
Thẩm Oánh nói: “Em cho rằng nó là như vậy.”
Từ Dân Thành hỏi cô: “Vậy em ở bên anh, anh cũng nên cảm thấy mình nợ em ân tình? Tuy nhiên, ân tình này e là cả đời này anh cũng không báo đáp được.”
Thẩm Oánh cuống lên, nhanh chóng giải thích: “Anh khác với anh ta. Anh là người em thích, còn thì ta thì không. Dù sao em vẫn không muốn mắc nợ anh ta.”
Từ Dân Thành nói: “Ngoại trừ thông qua cậu ta thì em không còn cách nào khác. Trừ khi em không thực hiện cuộc phỏng vấn này.”
Không thể không phỏng vấn được.
Thời gian dành cho chủ đề này vốn đã eo hẹp, nếu Thẩm Oánh không nộp bài thì đoán chừng cô sẽ bị sa thải.
Từ Dân Thành nói rất đúng, bây giờ mọi người đều tránh né chuyện này.
Ngoài Giang Ngạn, chắc chắn cô không tìm được cách nào khác để liên lạc với Giang Nghĩa Chính.
Nhưng mà–
Từ Dân Thành dừng lại, nhìn Thẩm Oánh đang trầm ngâm suy nghĩ, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên.
Thẩm Oánh không biết gì nhìn khuôn mặt anh đang đến gần.
Anh chạm nhẹ chóp mũi mình vào chóp mũi của cô, không đau nhưng lại ngứa.
Thẩm Oánh trong vô thức muốn rụt lại, nhưng đã bị Từ Dân Thành giữ chặt.
Từ Dân Thành nói: “Em yêu công việc này đến vậy nên phải nắm bắt mọi cơ hội”.
Thẩm Oánh bị anh nhìn chằm chằm đến bối rối.
“Đây là lần cuối cùng anh thảo luận chuyện công việc của em với em, sẽ không có lần sau.”
Nói xong, Từ Dân Thành buông Thẩm Oánh ra rồi nắm tay cô tiếp tục bước đi.
Vì thời tiết quá lạnh nên chọn đưa cô về nhà bằng xe buýt.
**
Đến cổng chung cư nhà cô, hai người tách ra.
Thẩm Oánh vội vàng chạy về nhà, cũng không kịp quay đầu nhìn lại.
Từ Dân Thành vẫn đứng trước cổng của chung cư đến lúc không nhìn thấy Thẩm Oánh nữa cũng không rời đi.
Từ Dân Thành ngồi xuống sàn bê tông, lấy thuốc lá và bật lửa trong túi ra.
Sau khi đến đây, anh lại hút thuốc nhiều hơn trước.
Trước đây, nhiều nhất là khi tâm trạng không tốt, anh hút vài điếu để giải tỏa, nhưng bây giờ anh không rời được thuốc lá.
Gió thổi mạnh đến nỗi phải bật lửa nhiều lần.
Từ Dân Thành ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng tay chặn một đầu bật lửa rồi cuối cùng châm thuốc.
Từ Dân Thành nhìn đường phố vắng vẻ, dùng sức rít một hơi.
Hút xong một điếu thuốc, Từ Dân Thành đứng dậy chuẩn bị về nhà.
…
Anh vừa đi vào khúc ngoặt thì có một chiếc ô tô bất ngờ lao ra.
Nếu Từ Dân Thành không dừng lại thì có lẽ anh đã bị đụng bay rồi.
Anh nhìn chiếc xe nhanh chóng chạy đi kia, đột nhiên muốn thời gian quay ngược trở lại.
Vừa rồi nếu anh phóng ra thì tốt rồi, thà chết vì tai nạn xe còn hơn là chết vì AIDS.
Trước kia anh từng nghe được một vài chuyện, đại khái là trong một bệnh viện, một bệnh nhân AIDS và một bệnh nhân bình thường cùng qua đời trong một ngày.
Lúc đẩy đến nhà xác, người nhà bệnh nhân bình thường nói với bác sĩ: Đừng để mẹ tôi nằm cùng với người này.
Những người họ đều nghĩ bọn anh bẩn.
Nhưng thật ra người nào sống trên thế giới này, ai lại sạch sẽ đâu.
Người tốt đến đâu cũng từng làm chuyện sai. Chó chê mèo lắm lông, thú vị nhỉ?
…
Từ Dân Thành đi bộ về nhà.
Về đến nhà là đã mười một giờ rưỡi.
Đã sớm vào đồng nên thời tiết đang dần trở nên lạnh hơn.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở miền Bắc chênh lệch rất lớn nên lúc chuyển mùa, có nhiều người thường bị cảm lạnh.
Từ Dân Thành không có miễn dịch, lúc này vẫn còn đi bên ngoài không khác gì đang tìm đường chết.