Từ Dân Thành nhìn Thẩm Oánh một lúc rồi bình tĩnh nói: “Không làm nũng được thì đừng làm.”
Thẩm Oánh hỏi: “Anh nhìn ra hả?”
Từ Dân Thành nói: “Anh nhìn ra em đang cưỡng từ đoạt lý, làm loạn không có lý do.”
Thẩm Oánh nói: “Em cho là em đang làm nũng.”
Từ Dân Thành ôm Thẩm Oánh, nhẹ nhàng cọ môi lên tóc cô.
Thẩm Oánh bị anh làm cho ngứa, dùng giọng mũi bất mãn hừ một tiếng.
Từ Dân Thành nghe được, cười nói với cô: “Đây mới là làm nũng, em hiểu chưa?”
Thẩm Oánh: “…”
**
Bởi vì chuyến bay là vào sáng sớm nên Từ Dân Thành và Thẩm Oánh đã đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, hai người họ ăn xong bữa sáng rồi nhanh chóng rời đi.
Tháng 11 còn chưa vào mùa du lịch cao điểm nhưng dòng người đổ về sân bay tỉnh vẫn không hề giảm sút.
Sân bay đông đúc như ga tàu.
Thẩm Oánh và Từ Dân Thành mang theo một rương hành lý lớn.
Hai người mang rất ít quần áo, một cái rương là đủ dùng.
Thẩm Oánh đến xếp hàng mua vé và ký gửi hành lý.
Nửa tiếng sau, hai người vượt qua kiểm tra an ninh rồi đến phòng chờ máy bay.
…
Sau khi ngồi xuống, Từ Dân Thành vẫn tiếp tục nhìn đường bay ở bên ngoài phòng chờ, vừa đúng lúc có một chiếc máy bay bay ngang qua.
Tốc độ rất nhanh, chưa đầy một phút chiếc máy bay to lớn đã trở nên nhỏ bé.
Thẩm Oánh huơ tay trước mặt Từ Dân Thành, “Anh đang nhìn gì vậy? Có người đẹp ở đằng kia sao?”
Từ Dân Thành nói: “Nhìn máy bay.”
Thẩm Oánh nói: “Máy bay có gì hay đâu.”
Từ Dân Thành nhìn lướt qua ngực cô, nói: “Vẫn tốt hơn là nhìn sân bay.”
Lần này Thẩm Oánh phản ứng rất nhanh, Từ Dân Thành vừa nói xong là cô đã hiểu được ý của anh.
“Em kính già yêu trẻ, không so đo với anh.”
Thẩm Oánh lấy cốc từ trong túi xách ra, chạy đến máy nước nóng rót một cốc nước nóng.
Thẩm Oánh nhấp một ngụm, kiểm tra nhiệt độ nước rồi sau đó mới đưa cho Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành cầm lấy cái cốc, hỏi: “Đưa anh uống sao?”
Thẩm Oánh nói: “Đương nhiên rồi.”
Từ Dân Thành hỏi: “Vậy anh uống xong thì em có còn cần cái cốc này nữa không?”
Thẩm Oánh nói: “Tất nhiên là cần rồi, chuyện này thì có gì đâu.”
Từ Dân Thành im lặng vài giây, sau đó nâng cốc uống một hớp.
Thẩm Oánh lấy thuốc kháng virus trong túi xách ra, bẻ ra hai viên rồi nhét vào tay Từ Dân Thành.
Thẩm Oánh nói: “Đến giờ uống thuốc rồi.”
Từ Dân Thành nói: “Để chiều rồi uống.”
Thẩm Oánh nói: “Anh mau uống đi, không ai để ý tới chúng ta đâu.”
Từ Dân Thành vẫn không nhúc nhích.
Anh vẫn luôn ngại uống thuốc ở nơi đông người.
——
Trong trường hợp bình thường, lúc đi ở nơi đông người anh đều cúi đầu.
Không ai có thể cứu được nỗi cô độc khi cảm thấy mình không thể hòa nhập với thế giới này.
Anh chỉ uống thuốc ở nhà và trạm phòng dịch mà thôi.
Đôi khi có việc đi ta ngoài, anh cũng sẽ không uống.
Bởi vì có một nguyên nhân.
Năm thứ hai sau khi phát hiện bệnh AIDS, anh có đến huyện của thành phố bên cạnh làm việc một lần.
Trên chuyến xe buýt đường dài, anh ngồi trò chuyện với mọi người xung quanh rất vui vẻ.
Lúc gần đến trạm dừng, Từ Dân Thành lấy thuốc ra uống hai viên, sau khi nhìn thấy tên thuốc, những người đó không hề nói chuyện với anh nữa.
Khi đó Từ Dân Thành có thể cảm nhận được ánh mắt đầy khinh thường của họ đối với anh.
Khinh thường và chán ghét, như thể anh đã gây ra tội ác tày trời.
Kể từ đó, Từ Dân Thành không bao giờ uống thuốc ở nơi đông người nữa.
Không dám và cũng không có can đảm.
Bản thân người bị AIDS không cảm thấy tự ti nhưng sự phân biệt đối xử của những người thiếu hiểu biết mới là nguyên nhân thực sự gây ra sự tự ti cho bệnh nhân AIDS.
Bởi vì thế giới này không hiểu nên họ không thể sống một cách bình thường.
Bởi vì tự ti nên mới im lặng.
Bởi vì im lặng, càng lúc thế giới hiểu lầm bọn họ càng nhiều.
Trong văn học truyền bá có một lý luận gọi là “xoắn ốc im lặng”.
Ý nghĩa đại khái là: Một bên ý kiến im lặng sẽ làm tăng xu thế ý kiến của bên kia;
Chu kỳ này lặp đi lặp lại, tạo thành một quá trình phát triển theo hình xoắn ốc, trong đó tiếng nói của một bên ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, còn bên kia lại ngày càng im lặng.
Hầu hết mọi người đều cho rằng người bị AIDS không phải là người tốt, khi tiếng nói của họ ngày càng lớn hơn thì những người muốn thanh minh cho người bị AIDS chỉ có thể im lặng.
**
Thẩm Oánh và Từ Dân Thành vẫn luôn giằng co. Cô kiên nhẫn đợi anh rất lâu, nhưng anh vẫn không chịu uống thuốc.
Thẩm Oánh không nhịn được lại thúc giục anh: “Từ Dân Thành, anh tranh thủ uống thuốc đi, mười lăm phút nữa chúng ta phải đăng ký rồi.”
Lời nói của cô đã kéo Từ Dân Thành ra khỏi hồi ức.
Anh nhìn xuống thuốc trong lòng bàn tay, huyệt Thái Dương đột nhiên nhảy thình thịch.
“Thưa anh chị, thật ngại quá, hai người vui lòng đi theo chúng tôi một chuyến được không?”
Đúng lúc này, một người đàn ông là nhân viên của sân bay đi tới trước mặt Từ Dân Thành và Thẩm Oánh.
Thẩm Oánh hỏi: “Có chuyện gì sao? Chúng ta sắp lên máy bay rồi.”
Nhân viên giải thích: “Là có người nói với chúng tôi có thể hai người mang hàng cấm. Xin hãy phối hợp với chúng tôi một chút, tôi xin lỗi vì sự bất tiện này.”
Thẩm Oánh không tin: “Kiểm tra an ninh đã qua rồi, mà bây giờ anh nói với tôi là có hàng cấm? Người khác báo tin là anh tin liền à?”
Nhân viên bị Thẩm Oánh nói cho nghẹn họng: “Rất xin lỗi nhưng chúng tôi cũng vì sự an toàn của hành khách. Hai người vui lòng đi với chúng tôi được không? Năm phút là xong, máy bay có thể đợi hai người.”
“Đi thôi.”
Lúc Thẩm Oánh định tiếp tục tranh cãi với nhân viên thì đột nhiên Từ Dân Thành lại thỏa hiệp.
Thẩm Oánh có chút không hiểu anh muốn làm gì.
Rõ ràng bọn họ không mang theo bất kỳ hàng cấm nào nên tại sao bọn họ lại phải bị kiểm tra?
Với tính cách của Từ Dân Thành, anh sẽ không dễ dàng hợp tác với bọn họ như thế.
Đến cùng là anh bị làm sao?
…
Thẩm Oánh và Từ Dân Thành đi theo nhân viên đến phòng kiểm tra của sân bay.
Vừa bước vào, đã có hai cảnh sát đợi sẵn ở đó.
Viên cảnh sát đi tới trước mặt Thẩm Oánh, đưa tay ra: “Làm ơn đưa tôi cái túi, cần phải kiểm tra.”
Thẩm Oánh không cảm xúc đưa cho túi cho anh ta.
Cảnh sát nhanh chóng lấy thuốc trong túi của cô ra và còn tìm thấy một hộp thuốc được xếp thành một chồng.
Anh ta lấy tất cả những thứ đó ra rồi đặt chúng trên bàn.
Một cảnh sát khác nhìn Thẩm Oánh và Từ Dân Thành hỏi: “Đây là loại thuốc gì?”
Đương nhiên là Thẩm Oánh không muốn nói.
Cô không muốn cho người lạ biết Từ Dân Thành là bệnh nhân AIDS.
Bên cạnh đó, bọn họ cũng không có tư cách để biết.
Thẩm Oánh hỏi ngược lại: “Là thuốc gì thì có liên quan gì đến anh không? Anh có biết hai chữ * viết thế nào không?” (Mình cũng không biết dấu * này là từ gì, trong bản gốc nó như vậy rồi nên mình để thế nha)
“Cô –”
“Nvp.” Từ Dân Thành ngắt lời cảnh sát, “Nevirapine, như vậy được chưa?”
Lúc anh vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Hai cảnh sát nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nhân viên sân bay không hiểu lắm, nhưng nhìn biểu cảm của cảnh sát, anh ta liền biết thuốc này không đơn giản.
Thẩm Oánh nắm lấy tay áo của Từ Dân Thành, nói nhỏ với anh: “Sao anh lại nói, bọn họ không quyền quản lý nhiều như vậy.”
Viên cảnh sát trước mặt Từ Dân Thành hỏi anh: “Đây là thuốc của anh phải không?”
Từ Dân Thành nói: “Đúng vậy.”
Cảnh sát nói: “Ừ… không có chuyện gì, hiểu lầm mà thôi. Là do chúng tôi sơ suất. Xin lỗi hai người vì vừa nãy chúng tôi nói không đúng.”
Từ Dân Thành nói: “Không cần.”
Thẩm Oánh nói: “Anh cho rằng xin lỗi có tác dụng gì nữa sao?”
Cảnh sát: “……”
Từ Dân Thành hỏi: “Vậy bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”
Cảnh sát nói: “Được rồi, thực sự xin lỗi đã làm mất thời gian của hai người.”
Thẩm Oánh nói: “Các người không cần phải xin lỗi, tôi sẽ không nhận.”
Thẩm Oánh bỏ đồ dùng lại vào trong túi rồi kéo Từ Dân Thành ra khỏi phòng.
Nhân viên sân bay không hiểu gì, sau khi Từ Dân Thành và Thẩm Oánh rời đi, anh ta hỏi cảnh sát: “Cứ để họ đi như vậy sao? Anh có chắc là không có chuyện gì không?”
Cảnh sát nói: “Nvp là một loại thuốc kháng virus AIDS.”
Nhân viên sân bay cực kỳ kinh ngạc: “Vậy… hai người họ… ai là người mắc bệnh AIDS?”
Cảnh sát nói: “Không phải là rõ ràng sao, là người đàn ông đó.”
“Cô gái nhỏ đó … thật sự là nghĩ quẩn hay gì? Đi theo một người đàn ông như vậy… thật đáng thương.”
“Được rồi, đều do người ta nguyện ý, chuyện này