Từ Dân Thành vẫn chưa tỉnh lại.
Thời gian vào trong ICU nhanh chóng trôi qua, Thẩm Oánh bị y tá ép buộc ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Thẩm Oánh ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, cuộn tròn người lại, cả người run lên.
Hai y tá đưa Thẩm Oánh ra ngoài cũng trạc tuổi cô.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, hai người họ nhìn nhau một cái rồi bắt đầu an ủi cô.
“Cô phải nghỉ ngơi thật tốt … Nói không chừng sẽ có kỳ tích.”
“Ừ, đừng khiến bản thân mình gục ngã.”
Thẩm Oánh rất muốn nói “cảm ơn” với hai người họ, nhưng cô không thể nói thành tiếng.
Vì cô không còn sức nói chuyện, mà cũng không muốn nói chuyện.
Thẩm Oánh ngồi ở hành lang bệnh viện cả đêm.
——
6 giờ 30 phút sáng, điện thoại trong túi áo Thẩm Oánh bỗng rung lên.
Thẩm Oánh lấy di động ra, ba chữ “Trình Bồi Giai” trên màn hình cuối cùng cũng đã khiến cô tỉnh táo lại.
Thẩm Oánh nghe máy.
Không đợi Trình Bồi Giai lên tiếng, Thẩm Oánh đã nói: “Anh ấy hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của Bệnh viện Nhân dân thành phố Bắc Hải. Nếu chị muốn gặp anh ấy lần cuối thì nhanh đến đây đi.”
Trình Bồi Giai đang cầm cốc uống nước, nghe Thẩm Oánh nói xong, cái cốc trên tay liền rơi ‘xoảng’ xuống đất.
Trình Bồi Giai hỏi Thẩm Oánh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Oánh nói: “Bác sĩ nói các cơ quan của anh ấy bắt đầu suy kiệt. Chỉ được vài ngày nữa, tôi đang ở hành lang của bệnh viện, không đi vào được.”
Trình Bồi Giai tinh ý nghe được Thẩm Oánh nấc vài tiếng, cô nói: “Vậy em đợi nhé, chị đặt vé máy bay bay sang.”
Thẩm Oánh nói: “Được, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, Thẩm Oánh dựa đầu vào bức tường phía sau.
Rất mạnh, có thể nghe rõ tiếng va chạm vào tường.
Nhưng cô không cảm thấy đau.
**
Tám giờ sáng là thời gian thăm khám trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Thẩm Oánh đã đợi cả đêm, cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này.
Cô mặc lại quần áo, đeo khẩu trang rồi đi vào nơi gần với cái chết nhất một lần nữa..
Còn may, Từ Dân Thành đã tỉnh lại.
Nhưng mà sắc mặt anh còn tiều tuỵ hơn cả lúc hôn mê.
Thẩm Oánh bước đến bên giường, ngồi quỳ xuống, đỏ mắt nhìn anh.
Một đêm chưa chợp mắt nên quầng thâm trên mắt cô đã hiện ra, trông cả người cực kỳ không có tinh thần.
Từ Dân thành hỏi cô: “Em lại trộm khóc rồi?”
Thẩm Oánh nói: “Không có.”
Từ Dân Thành nói: “Đừng khóc, em nghe lời. Em không nghe lời anh không yên lòng đi.”
Nghe Từ Dân Thành nói ‘đi’, nước mắt cô lập tức tuôn rơi.
Từ nãy đến giờ, cô luôn tự nhủ mình phải mạnh mẽ và không được khóc trước mặt anh.
Cô không muốn Từ Dân Thành nhìn thấy nước mắt và sự yếu đuối của cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được, để anh nhìn thấy cô như vậy.
Thẩm Oánh vừa khóc vừa nói: “Em muốn cùng anh đón năm mới.”
Từ Dân Thành nói: “Hãy xem hôm nay là năm mới đi.”
Người ta luôn nói, con người sẽ cảm giác được lúc lâm chung.
Cảm giác tâm hồn bay xa một chút, nó thực sự tồn tại.
Từ Dân Thành biết có lẽ anh sẽ không qua hết ngày hôm nay.
Thẩm Oánh ôm lấy Từ Dân Thành, đè lên vai anh, cúi đầu xuống không ngừng hôn lên gương mặt, môi, cằm và cổ anh.
Nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống cổ anh, Từ Dân Thành cảm thấy da thịt mình sắp bị nước mắt của cô làm cho bỏng rát.
Trên người Từ Dân Thành nổi nhiều nốt mẩn đỏ. Không, bây giờ nó phải được gọi là nhọt.
Thẩm Oánh không hề sợ hãi, cô đưa tay chạm vào nơi đó rồi nhẹ nhàng xoa lấy.
Từ Dân Thành nói: “Đừng chạm vào, có virus.”
Thẩm Oánh nói: “Không phải anh mới là virus lớn nhất sao?”
Từ Dân Thành bị Thẩm Oánh làm cho nghẹn họng nói không nên lời.
Đúng, anh là con virus lớn nhất.
Nếu cô không quen biết anh thì làm sao Thẩm Oánh lại phải thương tâm đến như thế.
Cô là một cô gái tốt như vậy, nhưng lại bị một người sắp chết làm cho dở dang.
Từ Dân Thành hối hận, anh cảm thấy lúc trước anh đã đưa ra quyết định sai lầm.
Sai lầm của anh, chỉ cần dùng mạng sống của anh trả giá là được. Nhưng … anh lại ích kỷ giữ lấy những tưởng niệm trong nửa đời sau của cô.
Từ Dân Thành có thể cảm nhận rõ ràng mình đang dần yếu đi.
“Thẩm Oánh, em đưa tai lại gần đây đi.” Từ Dân Thành nói.
Thẩm Oánh nghe lời ghé tai đến gần anh, đợi anh nói chuyện.
Hơi thở của anh vẫn như trước đây, nóng rực phả bên tai cô.
Khoảnh khắc đó, trái tim Thẩm Oánh như bị một bàn tay nắm lấy.
Cô không trốn thoát được.
Cả đời này không thể trốn được.
Từ Dân Thành nói: “Cô gái tốt của anh, hãy nhớ… phải gả cho người tốt.”
Thẩm Oánh mím môi không nói gì.
Từ Dân Thành tiếp tục nói: “Với Lâm Thần, anh không có bắn ra. Không phải em anh không bắn được.”
Thẩm Oánh nắm lấy ga giường, im lặng.
Anh đang…trăn trối sao?
Từ Dân Thành cười với cô: “Được biết em là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.”
Nói xong câu này, Từ Dân Thành cũng im lặng.
Thẩm Oánh nắm ga giường đợi một lúc, nhưng đã không nghe anh lên tiếng nói chuyện nữa.
Thẩm Oánh hỏi anh: “Còn gì nữa không? Ngoại trừ những thứ này ra, anh không có lời gì khác muốn nói với em sao?”
Từ Dân Thành nói: “Ngoài em ra, trên thế giới này anh chẳng yêu được ai khác.”
Cuối cùng Thẩm Oánh không nhịn được nữa, lớn tiếng khóc lên.
Cùng lúc Thẩm Oánh đang khóc, Từ Dân Thành nhắm mắt lại.
Lần này sẽ là vĩnh viễn nhắm mắt, sẽ không có kỳ tích nào nữa.
**
Trình Bồi Giai đặt chuyến bay gần nhất, trong lòng nóng như lửa đốt đi đến đây.
Nhưng sau tất cả cô vẫn không thể nhìn mặt Từ Dân Thành lần cuối.
Lúc Trình Bồi Giai đến Bệnh viện Nhân dân thành phố Bắc Hải, Từ Dân Thành đã được phủ vải trắng và đưa đến nhà xác.
Thẩm Oánh trông rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khác thường.
Trình Bồi Giai đến bên người Thẩm Oánh, như một người chị lớn nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.
Trình Bồi Giai nói: “Em muốn khóc thì hãy khóc đi, đừng nhịn.”
Thẩm Oánh lắc đầu.
Thẩm Oánh không khóc, nhưng Trình Bồi Giai đã khóc, khóc rất nhiều.
Mong ước nửa đời sau của Trình Bồi Giai là có người nhà bên cạnh, thật vất vả mới có Từ Dân Thành nhưng bây giờ anh đã rời đi.
Trình Bồi Giai cảm thấy cuộc đợi của cô tựa như một giấc mộng, đến lúc này vẫn chưa tỉnh mộng.
——
Thẩm Oánh không an ủi Trình Bồi Giai mà đi một mình đến nhà xác bệnh viện.
Nhà xác dưới tầng hầm, đèn rất tối lại rất lạnh lẽo.
Thẩm Oánh thông qua tên tìm được thi thể của Từ Dân Thành, cô đến quỳ trước cáng cứu thương.
Cô nhẹ nhàng mở miệng ngâm