Thẩm Oánh và năm sáu phóng viên chạy đến trung tâm vụ nổ.
Đám cháy xung quanh đã được lực lượng cứu hỏa dập tắt nhưng mùi hắc trong không khí vẫn chưa được loại bỏ.
Đầu Thẩm Oánh càng lúc càng đau, ngay cả đứng cũng không vững.
Sau khi nhìn thấy phóng viên, lính cứu hỏa lập tức hét vào mặt họ: “Mọi người ra ngoài ngay! Ở đây rất nguy hiểm!”
Dưới góc độ của lính cứu hỏa, việc phóng viên đến hiện trường vào thời điểm này hoàn toàn là tạo thêm sự hỗn loạn và cản trở việc cứu hộ.
Vào thời điểm như thế này, cứu người là nhiệm vụ hàng đầu, đồng thời họ cũng phải cất hết các sản phẩm dễ cháy nổ.
Một đám phóng viên đi tới đi lui xung quanh tạo thành cảnh tượng khiến người ta rất khó chịu.
…
Thẩm Oánh và một vài phóng viên đi cùng đã bị lính cứu hỏa đuổi ra khỏi trung tâm vụ nổ.
Họ đứng trên một cầu vượt đã cấm thông hành, mỗi người phàn nàn một câu.
Phóng viên a: “Thật đúng là, lại còn đuổi người đi, làm như ai cũng muốn đến vậy. Hít vài hơi khí độc này cũng đủ chết người rồi.”
Phóng viên b: “Đúng vậy, kiểu này cuối cùng cũng không phải chuyện tốt. Quần chúng chửi chúng ta đi như chó, còn người cấp trên thì cho rằng chúng ta không lấy được tin tức, thực sự không biết ý nghĩa của chuyến đi lần này là gì.
Phóng viên c: “Tôi đã sẵn sàng từ chức. Mẹ kiếp, bố mày không làm công việc này nữa. Tốn công mà không có kết quả.
Thẩm Oánh nghe họ nói, trong lòng bỗng cực kỳ chua xót.
Cô biết nhiều người không thích cái nghề phóng viên.
Trong mắt nhiều người, phóng viên là một nghề chuyên đi bới tung vết sẹo của người khác.
Ở nhiều trường hợp, phóng viên cũng không có cách nào cân bằng giữa thái độ nghề nghiệp và đạo đức nghề nghiệp.
Một vài năm trước, có một nghệ sĩ bị ung thư và được đưa đến ICU.
Lúc đó, có một nhóm phóng viên lớn đã đợi sẵn trước cửa ICU, viết tin nghệ sĩ qua đời, chuẩn bị đưa tin sớm nhất có thể.
Sau khi tin tức được tung ra, trên mạng có rất nhiều lời mắng chửi.
Việc làm báo chí của phóng viên bị đẩy lên nơi đỉnh điểm của dư luận.
Tất cả mọi người đều lên án phóng viên và báo chí không có đạo đức nghề nghiệp, máu lạnh, vì lợi nhuận mà không từ thủ đoạn.
Lúc đó Thẩm Oánh theo dõi toàn bộ hành trình của cuộc phong ba này, nhưng từ đầu đến cuối tờ đó vẫn không hề đứng ra để làm rõ.
Nhưng Thẩm Oánh biết người phóng viên kia rất bất lực.
Một người phóng viên phải làm gì? Nhiệm vụ cơ bản nhất của một phóng viên là đưa những chuyện phát sinh gần đây đến công chúng càng sớm càng tốt.
Mỗi người trên thế giới này đều thích dùng tiêu chuẩn cao để yêu cầu người khác và dùng tiêu chuẩn thấp cho bản thân mình.
Thẩm Oánh nghĩ đến câu nói của Từ Dân Thành.
Anh nói: Anh không sai, mà là thế giới này sai.
Anh còn nói: Anh muốn dùng máu của chính mình chứng minh với thế giới này rằng nó có lỗi.
Thật không may, anh không có cách nào để chứng minh. Bởi vì thế giới này mãi luôn cho rằng là mình đúng, không ai có thể tranh cãi được.
Thẩm Oánh chỉ chụp một vài bức ảnh, ngoài ra không có thu được gì khác.
**
Ở trên cầu vượt mười phút, Thẩm Oánh không thể chịu được nữa liền đón xe trở về nhà.
Trên đường về nhà, Thẩm Oánh lấy điện thoại trong túi xách ra thì nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của Thiệu Ứng Hi.
Thẩm Oánh gọi lại cho anh.
Rất nhanh anh đã nhận máy, giọng nói rất lo lắng: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Thẩm Oánh nói: “Em đón xe rồi, sẽ về nhà ngay.”
Thiệu Ứng Hi hỏi cô: “Em đến hiện trường vụ nổ sao?”
Thẩm Oánh nói: “Không sao… Chỉ ở một lát rồi về ngay. Cúp máy đây.”
Không đợi Thiệu Ứng Hi đáp lại, Thẩm Oánh đã tắt máy.
Cô đau đầu khủng khiếp, ngực cũng trướng đến đau.
Cũng may, xe taxi chạy nhanh nên chưa đầy mười phút là đã về đến nhà.
Thẩm Oánh trả tiền xe rồi đi lên lầu.
Vừa bước vào cửa, Thiệu Ứng Hi đã ôm lấy cô.
Giọng Thiệu Ứng Hi cực kỳ run rẩy, “Em không sao chứ?”
Thẩm Oánh gật đầu, “Không sao, anh không thấy em không có chuyện gì đó sao.”
Thiệu Ứng Hi ôm lấy Thẩm Oánh, cố chấp không chịu buông ra.
Một lúc lâu sau, anh nói với Thẩm Oánh: “Chúng ta từ chức đi, không làm việc ở đài truyền hình nữa.”
Thẩm Oánh hỏi: “Sao vậy?”
Thiệu Ứng Hi nói: “Anh không muốn để cho em làm chuyện nguy hiểm này nữa. Em không biết chuyện ngày hôm nay nguy hiểm đến mức nào đâu, ở nơi đó có bao nhiêu khí độc —”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, vậy thì từ chức.”
Mộng tưởng này, nếu không bùng cháy được nữa, thì dứt khoát buông là tốt nhất.
Thẩm Oánh không còn trẻ, cô đã bước qua cái tuổi mong mỏi được cả thế giới công nhận sự nghiệp của mình rồi.
Nếu bây giờ gặp lại Từ Dân Thành, cô nhất định sẽ tươi cười nói với anh: Đúng vậy, em cũng không muốn làm phóng viên.
Thật sự rất mệt mỏi.
Dù cho Thẩm Oánh đã giành được rất nhiều giải thưởng, cũng đã được những người trong ngành khẳng định.
Nhưng cô lại không thể tìm thấy giá trị của mình.
Cô luôn nghĩ rằng phóng viên là một nghề thiêng liêng giống như quân nhân, cảnh sát hay thanh tra, có thể được mọi người tôn trọng.
Nhưng thực tế không phải như vậy, dù cô có làm gì đi chăng nữa thì vẫn không thể nhận được sự đồng tình của mọi người.
**
Vụ nổ này có quy mô lớn, sáng sớm hôm sau tin tức đã tràn ngập trên ti vi, báo chí và internet.
Nếu là bình thường, Thẩm Oánh nhất định sẽ chú ý tới, nhưng lần này cô chỉ nhìn lướt một chút.
Bởi vì cô biết, làm một người bình thường mãi mãi sẽ không bao giờ nhìn ra sự thật.
Ngày thứ ba sau khi sự việc xảy ra, Thẩm Oánh đệ đơn xin từ chức lên đài truyền hình, chuyên mục của cô là Lâm Thần toàn quyền phụ trách.
Biết tin Thẩm Oánh từ chức, Lâm Thần cực kỳ kinh ngạc.
Lâm Thần ngăn Thần Oánh lại trong phòng làm việc, không rõ hỏi: “Em thật sự muốn từ chức?”
Thẩm Oánh gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Thần hỏi: “Em bị sao vậy? Lại nghĩ lung tung nữa rồi sao?”
Thẩm Oánh nói: “Không có, chỉ là em không muốn làm phóng viên nữa.”
Lâm Thần nói: “Thẩm Oánh…Có một chuyện, chị đã nhịn rất lâu.”
Thẩm Oánh hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Thần nói: “Chị cảm thấy sau khi Từ Dân Thành qua đời, em vẫn luôn sống tạm bợ qua ngày.”
Nghe Lâm Thần nói vậy, Thẩm Oánh cười nhẹ, sau đó im lặng thật lâu.
Sau đó cô cười ha ha.
Thẩm Oánh nói: “Bị chị nhìn thấu đúng là rất không thoải mái.”
Lâm Thần nói: “Thiệu Ứng Hi rất tốt, em hãy luôn ở bên cậu ấy… Bây giờ hai người cũng đã có con, xem như đã viên mãn.”
Thẩm Oánh gật đầu, “Ừm, em biết rồi. Bọn em sẽ sống hạnh phúc.”
Lâm Thần nói: “Hai người nhất định sẽ nhanh tìm được công việc khác, năng lực cả hai đều tốt mà.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, nhưng mà em muốn nghỉ ngơi một thời gian, ở nhà chăm sóc con trai em.”
Lâm Thần nói: “Bất kể như thế nào, phải sống tốt hơn một chút. Nếu em sống tốt, anh ấy cũng sẽ rất vui.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ.”
**
Sau khi từ chức, Thẩm Oánh không tiếp tục tìm việc làm, cô dành một khoảng thời gian rất dài ở nhà với con.
Thiệu Ứng Hi tìm một công việc mới, là vị trí trong cơ quan tuyên truyền của chính phủ, mức lương đãi ngộ khá tốt.
Ảnh hưởng của vụ nổ vẫn còn lan rộng, nhiều người dân khu vực xung quanh hiện trường vụ nổ đã bị ngộ độc, phải nhập viện cấp cứu.
Hai tháng sau khi từ chức, Thẩm Oánh phát hiện cơ thể mình có gì đó không ổn.
Cô phát hiện sức lực của mình càng ngày càng yếu, thường xuyên nôn mửa, chóng mặt, kỳ sinh lý rối loạn, làn da tím tái.
Sau khi nhận thấy không bình thường, Thiệu Ứng Hi lập tức đưa Thẩm Oánh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Trên đường đến bệnh viện Thẩm Oánh đã bất tỉnh, Thiệu Ứng Hi như phát điên bế cô vào phòng cấp cứu.
Thiệu Ứng Hi luôn là người tuân thủ các quy tắc, nhưng lần này, anh cũng không kịp đăng ký.
May mắn thay, nhờ ông trời ưu ái cuối cùng Thẩm Oánh cũng đã được cứu.
Lúc Thiệu Ứng Hi đang mừng như điên thì bác sĩ nghiêm trọng gọi anh vào văn phòng.
Thiệu Ứng Hi hỏi bác sĩ: “Tình hình của vợ tôi thế nào rồi ạ?”
Bác sĩ hỏi anh: “Nhà hai người cách nơi xảy ra vụ nổ lần trước bao xa?”
Thiệu Ứng Hi nói: “Chín mươi cây số, chúng tôi không ở trong khu vực đó.”
Bác sĩ lại hỏi: “Vợ anh có từng đến hiện trường vụ nổ không?”
Thiệu Ứng Hi nói: “Có đến, cô ấy là phóng viên, trong đêm xảy ra vụ việc đã chạy đến đó.”
Bác sĩ thở dài, nói: “Chẳng trách…”
Thiệu Ứng Hi gấp gáp, lại hỏi: “Đến cùng là cô ấy thế nào rồi bác sĩ?”
Bác sĩ nói: “… Trúng độc…mà là độ nặng.”
Thiệu Ứng Hi sững sờ, bàn tay bên người càng lúc càng siết chặt.
Bác sĩ nói: “Cô ấy hít phải quá nhiều khí độc, lần này đã được cứu sống, nhưng cậu vẫn nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì cái này đã ảnh hưởng đến phổi và thận của cô ấy… Hai bộ phận này đã có dấu hiệu suy kiệt rồi.”
Mắt Thiệu Ứng Hi đỏ hoe, anh duy trì một chút tỉnh táo còn sót lại hỏi bác sĩ: “Vậy cô ấy có thể sống được nữa không?”
Bác sĩ quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “… E là không thể.”
Thiệu Ứng Hi gật đầu, “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Nói xong câu này, anh lao ra khỏi văn phòng của bác sĩ, một mình ngồi xổm trên hành lang.
**
Thiệu Ứng Hi là người có tố chất tâm lý rất tốt, từ nhỏ đến lớn không hề đáng yêu, lại càng không khóc vì phụ nữ.
Sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh khóc đến chật vật như vậy.
Thiệu Ứng Hi ngồi ở hành lang khóc rất lâu, sau khi khóc xong, anh đến nhà trẻ đón con trai.
Con trai còn nhỏ không biết gì, đi vào phòng bệnh của Thẩm Oánh liền nhanh chóng ôm lấy cô, xoa chỗ này chỗ kia.
Thẩm