Đã qua chín giờ Quỳnh Tạ vẫn còn vắng lặng, giống như con thú to lớn ngủ đông, nằm trải dài nửa đồi núi.
Mộc Tiểu Thụ dừng tại cổng Quỳnh Tạ: “Tôi tới rồi.”
Trên đường đi, sắc mặt Đan Bá Phi ngày càng ảm đạm. Anh ta nhìn chằm
chằm phía sau lưng Mộc Tiểu Thụ, trầm lặng rồi hỏi: “Nhà em ở trong
này?” Hỏi xong mới phát giác câu này thật buồn cười, còn ở chỗ nào khác
ư?
Ai ngờ Mộc Tiểu Thụ lắc đầu: “Nơi này không phải nhà tôi.”
Đan Bá Phi khó hiểu.
“Tôi chỉ là ăn nhờ ở đậu thôi.”
Cô quay đầu, nhìn mắt anh ta, gằn từng chữ một: “Một ngày nào đó, tôi sẽ rời khỏi nơi này, nhất định sẽ rời khỏi.” Cho dù liều mạng cũng phải
rời khỏi nơi ăn tươi nuốt sống này.
Anh ta không nói gì, mặc tầm mắt cô nhìn xuyên qua mắt anh ta, rồi nhìn
về một nơi hư vô nào đó. Câu nói này, rốt cuộc là nói cho anh ta nghe,
hay là cho chính cô?
Cô hơi khom lưng hướng về phía anh ta: “Tối qua cám ơn anh.”
Anh ta cười: “Người nên cám ơn phải là tôi, cám ơn em cùng tôi uống rượu, cám ơn em tăng thêm thể diện cho tôi.”
Cô bật cười.
Đây là nụ cười chân thành nhất của cô từ đêm qua tới giờ. Trái tim anh ta bất giác mềm mại.
“Tôi đi đây.” Cô vẫy tay với anh ta, đi về phía bên trong Quỳnh Tạ.
Anh ta nhìn bóng dáng gầy yếu của cô từng bước một đi vào miệng thú tối
om của Quỳnh Tạ, cuối cùng biến mất trong tầng tầng lớp lớp mái hiên.
Tựa như một giọt nước trong suốt bị rơi vào vũng lầy, không thể hòa hợp
cũng không thể thoát khỏi.
Anh ta ngăn chặn nỗi buồn bực dâng lên lần thứ hai, châm một điếu thuốc, rồi hút mạnh một hơi.
Nhà họ Mộc đã qua giờ ăn sáng từ lâu. Khi Mộc Tiểu Thụ đi vào huyền
quan, trông thấy bên trong phòng lớn chỉ còn lại bác cả và bác hai. Hai
người hình như thấy Mộc Tiểu Thụ, hình như lại không thấy, giống như
việc cô suốt đêm không về nhà là một chuyện rất bình thường.
Mộc Tiểu Thụ không hề nhìn tới hai người đàn bà bên trong phòng lớn đang tập dưỡng sinh, cô đi thẳng lên lầu. Ngụy trang bảy năm trời đã xé đi
lớp da cuối cùng, cô không cần làm theo ý của người khác nữa, bọn họ
cũng không cần cố ý đối xử tốt; cô tự trở thành đồ vong ân phụ nghĩa,
bọn họ tự khoe khoang chính mình khoan dung thế nào cũng chẳng muốn diễn vở bi kịch nông phu và rắn nữa.
Mới vừa vùi mình trong tấm chăn mềm mại, Mộc Tiểu Thụ liền nghe được tiếng gõ cửa phòng.
Người gõ cửa hiển nhiên tâm trạng không yên, tiếng gõ cửa ngắt quãng,
khi lớn khi nhỏ. Người kia hình như trông ngóng chủ nhân phòng ngủ mở
cửa, lại hình như hy vọng cánh cửa này vĩnh viễn đừng mở thì tốt hơn.
Mộc Tiểu Thụ kéo chăn ra, đi mấy bước đến cạnh cửa rồi mở ra.
Người ngoài cửa không đoán được cánh cửa lại mở ra nhanh như vậy, nhất
thời ngẩn ngơ tại chỗ bất động, bàn tay vẫn duy trì tư thế gõ cửa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Mộc Tiểu Thụ lên tiếng trước: “Chào buổi sáng, anh họ.”
Mộc Trạch Tùng mất tự nhiên ho khụ khụ: “Ờ, bữa sáng.” Bàn tay kia của
anh ta bưng một cái khay, trong khay là một phần đồ ăn sáng giản dị.
“Cám ơn.” Mộc Tiểu Thụ cầm lấy cái khay định đóng cửa, cánh cửa lại bị cánh tay Mộc Trạch Tùng ngăn lại, không thể động đậy.
Mộc Tiểu Thụ giương mắt nhìn người đối diện.
Mộc Trạch Tùng thở ra một hơi nói: “Em không thể nào ương bướng chống
lại ông nội. Em chỉ là một học sinh cao trung, ăn mặc ngủ nghỉ đều dựa
vào nhà họ Mộc. Tối qua em làm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận. Bây giờ em mau đến phòng sách đi, nói xin lỗi với ông nội.”
Mộc Tiểu Thụ lẳng lặng nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tùng: “Sau đó thì sao? Em từ bỏ việc học hành, gả cho nhà họ Tiêu?
“Người nhà họ Tiêu đã nói, bọn họ có thể chờ.” Mộc Trạch Tùng nói, “Chờ em đủ lông đủ cánh, khi đó mới suy nghĩ lo lắng tới.”
Mộc Tiểu Thụ lắc đầu: “Không có khả năng, sau khi chịu khuất phục còn
muốn phản kháng thì càng khó khăn hơn.” Cô hiểu biết thủ đoạn của người
nhà họ Mộc, cái gọi là đủ lông đủ cánh đối với bọn họ chẳng qua là một
trò cười mà thôi.
“Nếu người nhà họ Tiêu đợi suông nhiều năm như vậy, bọn họ sẽ bỏ qua cho em sao?” Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng đáng sợ tối hôm đó, “Nếu
không có cách nào khiến bọn họ bây giờ cắt đứt ý nghĩ trong đầu, cả đời
này em không thể trốn thoát.”
Mộc Trạch Tùng nhíu mày: “Em quá cực đoan rồi.”
Mộc Tiểu Thụ lắc đầu: “Anh tưởng rằng em ẩn mình chờ thời giống như anh
sao? Anh cho là từ bỏ một thứ thì sau này có thể lấy lại được? Anh cho
là hiện tại anh chẳng qua tạm thời đi theo con đường do bọn họ quy
hoạch, sau này mạnh mẽ rồi sẽ đi lại con đường mình muốn đi sao? Không
thể nào, Mộc Trạch Tùng, anh sẽ hối hận!” Sau khi một chân bước lên con
đường kia, muốn quay đầu lại rất là khó khăn.
Mộc Trạch Tùng tức giận đỏ mặt: “Hiện tại em khiến bản thân thương tích
đầy mình, còn nói cái gì ‘sau này’ hả? Mộc Tiểu Thụ, em quá ngây thơ
rồi, sớm muộn gì sẽ hối hận!”
Mộc Trạch Tùng chợt rút tay về, đóng cửa ầm lại.
Mộc Tiểu Thụ vẫn duy trì tư thế hai tay cầm khay. Cô theo cánh cửa từ từ trượt xuống, cuối cùng ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Sẽ hối hận ư? Không làm vậy mới có thể hối hận.
Cô cắn chặt răng, ép nước mắt trở về.
Ăn xong bữa sáng, Mộc Tiểu Thụ ngã xuống giường ngủ, vừa tỉnh giấc thì màn đêm đã trầm lắng.
Cô tắm qua loa, choàng thêm áo khoác đi xuống lầu. Ánh đèn trong phòng
ăn sáng trưng, mọi người tụ họp dùng bữa tối, loáng thoáng có thể nghe
được âm thanh bình thản của ông cụ Mộc, tiếng cười của bác hai Diệp Thục Hoa cùng với tiếng trò chuyện của Mộc Trạch Tùng và Mộc Trạch Bách.
Trông rất hòa thuận vui vẻ.
Đây mới là người một nhà. Mộc Tiểu Thụ nắm chặt áo khoác, cô mở cửa chính, đi vào bóng đêm tịch liêu.
Trong Quỳnh Tạ rất im lặng, đèn đuốc sáng trưng lay động trong căn nhà
xa hoa. Ánh đèn vàng rực xuyên qua cửa sổ chiếu xuống con đường nhỏ lạnh lẽo tối tăm, bên trong và bên ngoài cửa sổ là hai thế giới khác nhau.
“Này, Mộc Tiểu Thụ, khuya như vậy cậu còn ở đây làm gì?”
Mộc Tiểu Thụ giật mình, quay đầu liền trông thấy Tả Trọng. Cậu ta mặc bộ tracksuit len mềm ở nhà, mới từ trong song sắt nhà mình đi ra.
Vào khoảnh khắc ấy, Mộc Tiểu Thụ muốn kể ra nỗi khổ tâm trong lòng mình
với cậu ta, xin cậu ta giúp đỡ. Nhưng mà lý trí mau chóng kéo cô lại,
chuyện của nhà họ Mộc và nhà họ Tiêu, nếu Tả Trọng ra mặt, cuối cùng sẽ
liên lụy đến nhà họ Tả.
Tả Trọng bước nhanh tới trước mặt cô, vỗ mặt cô: “Cậu lạnh không hả? Xem này, mặt đông lạnh ra thế này rồi. Đi, đến nhà tôi ngồi chơi. Gần đây
trong nhà có mấy đứa nhóc đến chơi, sắp phiền tôi muốn chết, cậu mau tới cứu tôi đi…”
Mộc Tiểu Thụ nhịn không được nở nụ cười. Cô hít mũi: “Không thèm đi, cho cậu phiền chết.”
“Nha đầu chết tiệt này.” Tả Trọng dùng sức vò đầu cô, “Nếu không đến nhà tôi thì tôi đưa cậu về nhà.”
“Đừng…” Mộc Tiểu Thụ thốt lên.
“Sao thế?” Tả Trọng ngờ vực nhìn cô.
“Tôi sẽ về liền, ngài mau về nhà chơi cùng đám nhóc đi, mau lên.” Dứt lời,
cô đẩy Tả Trọng về phía nhà cậu ta.
“Vậy tôi đi đây, cậu về nhà sớm chút.” Tả Trọng đi ba bước rồi quay đầu lại.
Mộc Tiểu Thụ ghét bỏ khoát tay: “Biết rồi biết rồi, dong dài!”
“A còn dám chê tôi dong dài…”
Mộc Tiểu Thụ đứng tại chỗ, nhìn theo Tả Trọng càng đi càng xa.
Bỗng nhiên cô hô lên: “Tả Trọng.”
Tả Trọng ở phía xa quay đầu lại, ánh mắt hỏi dò nhìn cô.
Cô hít sâu một hơi, hỏi: “Nếu…nếu tôi trở nên hư hỏng, cậu có còn coi tôi là bạn không?”
Tả Trọng cười ha ha: “Mộc Tiểu Thụ, hư hỏng cũng phải có thiên phú đấy, cậu tư chất ngốc nghếch như vậy, làm sao thay đổi hả?”
“Mau trả lời đi!”
“Còn có thể thế nào, cùng lắm thì tôi có thêm một đứa bạn hư hỏng thôi…”
“Lăn lăn lăn, cậu đi mau, nhanh lên.”
“…”
Sau một khắc đứng trước nhà Tả Trọng, Mộc Tiểu Thụ xoay người bỏ đi. Cô
ra khỏi Quỳnh Tạ, từng bước đi vào thế giới phức tạp hỗn loạn.
Quán bar.
Tiếng nhạc heavy metal đinh tai nhức óc. Ngọn đèn mờ ảo làm cả quán bar lồng trong cảnh tượng hão huyền lạ lùng.
Mộc Tiểu Thụ chen tới bàn tiếp khách, hỏi một người pha rượu: “Xin hỏi Liêu Tĩnh có ở đây không?”
Người kia đáp: “À, ở đây.” Anh ta hất cằm về phía sân khấu.
Liêu Tĩnh mặc váy ngắn ôm sát người đang trang điểm ở mép sân khấu. Khi
nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ, cô ta kinh ngạc mở to mắt nhìn: “Em gái, sao em
lại tới đây?”
Mộc Tiểu Thụ im lặng nhìn cô ta: “Chị Liêu, em có thể làm thêm ở đây không?”
“Hở?”
“Em có thể gia nhập ban nhạc của chị không? Em biết nhạc cụ biết nhảy
múa, cũng biết chút ca hát, không tốt thì em có thể học. Tiền lương
không cần quá cao, chỉ cần lo ăn lo ở là được.” Mộc Tiểu Thụ nói một
hơi, thấp thỏm nhìn Liêu Tĩnh.
Liêu Tĩnh mở to mắt, sau một lúc lâu bùng nổ một trận gào thét: “Có phải tên đàn ông thối Đan Bá Phi kia làm gì với em không fuck chị biết anh
ta không phải thứ tốt gì anh ta vứt bỏ em rồi phải không đừng lo lắng
chị báo thù cho em xem chị có bóp chết tên đàn ông thối kia…”
“Không không không…không phải, em và Đan Bá Phi chỉ gặp nhau có ba lần,
nhiều lắm chỉ tính là bạn bè… Chị Liêu chị đừng suy nghĩ nhiều… Em chỉ
là muốn tìm việc làm thêm nhân dịp nghỉ đông, nếu không thích hợp thì
thôi, em lại tìm việc khác…” Mộc Tiểu Thụ lau mồ hôi trên trán.
Liêu Tĩnh rốt cuộc im lặng. Cô ta đánh giá Mộc Tiểu Thụ từ trên xuống
dưới, cho đến khi toàn thân cô nổi ba lớp da gà thì ánh mắt chằm chằm
kia mới ngừng lại.
“Muốn gia nhập bọn chị à,” cô ta cười khà khà, “Cũng không phải không
được, có điều lời chị không tính. À, đó là trưởng nhóm của bọn chị.
Thuyết phục được anh ta thì em có thể gia nhập.”
Mộc Tiểu Thụ theo tầm mắt Liêu Tĩnh nhìn qua, trông thấy chỗ khuất bóng
trên sân khấu có một thanh niên cao gầy đứng đó. Anh ta đang điều chỉnh
âm thanh, mái tóc dài nhuộm màu xanh đậm bù xù, che khuất đi đôi mắt.
Mộc Tiểu Thụ nuốt nước bọt, đi về phía người đàn ông kia, mới đi vài bước lại bị Liêu Tĩnh kéo lại.
“Chờ chút.” Liêu Tĩnh kẻ mắt cho Mộc Tiểu Thụ, kéo ra dây cột tóc của cô, còn tháo ra ba cái khuy trên áo cô.
Liêu Tĩnh gật đầu đánh giá Mộc Tiểu Thụ, không ngừng phát ra tiếng tấm
tắc hài lòng. Sau đó đưa cho cô ly rượu, dặn dò: “Uống một ngụm.”
Mộc Tiểu Thụ không rõ nhấp một ngụm, trong nháy mắt vị cay xè đi thẳng lên trán, cay đến mức mắt cô rưng rưng.
“Ừ, vậy là được rồi, đi đi.” Liêu Tĩnh đắc ý nhìn kiệt tác của mình.
Mộc Tiểu Thụ trong lòng run sợ mà nhìn Liêu Tĩnh cười xấu xa như má mì,
cô nhìn lại áo mình lộ ra xương quai xanh, lần đầu tiên nghi ngờ quyết
định của mình có đúng đắn hay không.
Nhưng mà tên đã trên dây, không thể không bắn, cô chỉ đành kiên trì đi về phía sân khấu.
Mộc Tiểu Thụ lề mề đi tới mép sân khấu, ngập ngừng không biết nên mở
miệng thế nào, vị rượu tê tê trong miệng khiến má cô nóng lên. Liêu Tĩnh quả thật hại chết người mà!
Người đàn ông trên sâu khấu hình như không để ý tới trước mặt cách đó
không xa có một người sống đứng đó, anh ta vẫn thành thạo chỉnh dây đàn.
Mộc Tiểu Thụ bị ngón tay thon dài của anh ta thu hút. Ngón tay nhanh
nhẹn kia đang cầm dây đàn chỉnh sửa tự nhiên, không hề khoe khoang kỹ
năng, khiêm tốn mà gợi cảm, cực kỳ thu hút.
Bỗng nhiên, ngón tay ngừng lại, dòng suy nghĩ của Mộc Tiểu Thụ chợt trống rỗng.
“Cô cứ nhìn tôi làm gì?”
Giọng nói có phần âm mũi vang lên trong đầu Mộc Tiểu Thụ. Cô theo phản
xạ ngẩng đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng bẽ mặt. Nhưng mà khoảnh khắc
đối diện người đàn ông kia, đầu óc cô lại xuất hiện ảo giác ngắn ngủi.
Người kia có đường nét như dao gọt cùng ngũ quan lập thể, rõ ràng là
người phương Đông nhưng lại có khuôn mặt đặc trưng của người phương Tây.
Mái tóc dài bù xù của anh ta xõa trên đầu vai, dưới ánh đèn mái tóc nhuộm xanh đậm lóe lên tia sáng mê hoặc.
Thấp thoáng dưới mái tóc dài là một đôi mắt hẹp dài.
Một đôi mắt màu lam như hồ nước.
Thời gian mau chóng quay lại, tựa như trở về Quỳnh Tạ của bảy năm trước, con đường nhỏ yên tĩnh, cây xoài dưới ánh mặt trời, cậu thiếu niên trầm tĩnh ngồi trên cây.
Mộc Tiểu Thụ cảm thấy, tối nay có lẽ cô đã say rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com