Đây là giấc ngủ yên ổn nhất mà đã lâu Mộc Tiểu Thụ chưa từng có.
Khi cô mở mắt ra, giật mình cảm thấy mình đi bộ xuyên qua cõi mộng thật
dài. Cảnh tượng trong mơ hỗn loạn, suy nghĩ của cô dao động lắc lư không ngừng. Đi trên hành lang dài của con đường mơ mộng khiến cô kiệt sức,
rồi lại vùng vẫy thoát khỏi gánh nặng mệt mỏi, toàn thân bỗng dưng thoải mái.
Giây phút đầu tiên mở mắt ra, cô trông thấy Kì Tấn Khiêm ngồi bên cửa sổ đọc sách. Dáng vẻ đọc sách nghiêm túc của anh bình thản và điềm tĩnh,
ngón tay khớp xương rõ ràng mang theo một chiếc bút máy, thỉnh thoảng
viết xuống ghi chú. Cô đờ đẫn nhìn anh lật trang sách, thấm thoát nhìn
đến nhập thần.
Bàn tay anh đột nhiên dừng lại. Cô hoang mang chớp mắt, giây tiếp theo liền cảm thấy một bàn tay ấm áp mà khô ráo phủ trên trán.
“Tỉnh rồi?” Anh khom người nhìn cô, “Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Cô ngơ ngác nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, thốt lên: “Ơ, Kì tiên sinh, ánh mắt anh tại sao là màu đen?”
Phản ứng của cô khiến anh bất ngờ. Anh hiếm khi im lặng một giây, rồi mỉm cười: “Vậy em cảm thấy, ánh mắt tôi phải là màu gì?”
“Màu lam.” Cô đáp không hề do dự, “Màu lam như hồ nước, nhạt hơn bầu trời một chút, đậm hơn hồ nước một chút.”
Anh buồn cười, gập ngón tay gõ lên trán cô: “Nhận ra tôi là ai, còn có
thể huyên thuyên với tôi, xem ra em quả thật không đáng ngại.”
Cô vẫn còn chút hoang mang: “Đây là nơi nào?” Vừa nói cô vừa ngồi dậy.
“Nơi này là chỗ dừng chân của tôi tại Trung Quốc.” Anh nói, “Em đói bụng không? Từ hôm qua đến giờ, em vẫn chưa ăn gì.”
Hôm qua? Đầu óc cô ngẩn ngơ, cảnh tượng trước khi mất đi ý thức trở về
đầu óc cô từng chút một. Sắc mặt cô dần dần tái nhợt. Kì tiên sinh làm
sao biết được cô ở đâu? Vụ bắt cóc kia kết thúc thế nào? Tiêu Thanh
Nhượng phản ứng ra sao sau khi cô mất tích… Hoang mang dâng trào trong
lòng, cô hé miệng muốn hỏi, nhưng sợ nghe được câu trả lời mình không
muốn nghe từ anh.
Anh dường như nhìn thấu tâm tư của cô, vươn tay xoa mái tóc ngắn rối bời của cô: “Đừng nhớ lại những ký ức không thoải mái, em ở chỗ tôi một
ngày, tôi hứa em sẽ yên ổn một ngày.”
Trái tim cô hơi đập mạnh, lại nghe anh nói: “Tôi đi làm chút đồ ăn.” Dứt lời, người đã rời cạnh giường, cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ.
Cô nắm chặt tấm chăn mềm, lại véo mặt mình. Thấm thoát, một tia nhảy
nhót không thể nói rõ bò lên dây thần kinh trên đầu cô. Kì tiên sinh
không có đi, mà cô lại ở trong nhà của Kì tiên sinh! Đây thật sự là
chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Ai cũng nói việc đời khó đoán, cô làm sao nghĩ đến đi dạo một vòng, mình sẽ thoát khỏi động quỷ đi đến nơi cách Kì tiên sinh gần như vậy?
Chán nản và phiền muộn còn sót lại bởi vì chút nhảy nhót ấy mà từ từ tan thành mây khói.
Mọi thứ sẽ tốt lên, cô suy nghĩ.
Thiết kế phòng ăn đơn giản sáng sủa, cực kỳ giống chủ nhân của nó cùng với thức ăn mà chủ nhân nó tiếp đãi.
Một món mặn hai món rau một bát canh, hình thức đơn giản lại trông ngon miệng, rất thích hợp với Mộc Tiểu Thụ giờ phút này.
Kì Tấn Khiêm nhìn thức ăn quá đạm bạc, anh hơi xấu hổ ho một tiếng:
“Bình thường tôi không hay nấu ăn, cái này, em ăn tạm nhé. Thật sự có
lỗi.”
Mộc Tiểu Thụ đang lùa cơm vào miệng, nghe câu này trong lòng không khỏi
vui vẻ, khi giương mắt lên mặt mày cô rất tươi tắn: “Kì tiên sinh, đây
là tất cả các món anh biết làm sao?”
Anh sờ mũi, khóe mắt lướt qua thức ăn trên bàn, thịt xào tiêu cay, dưa
chuột trộn, đậu que xào và canh trứng cà chua, anh hiếm khi khó tìm được từ để đáp lại. Thực ra anh còn biết làm mì sợi, nhưng mà món này vẫn
chưa làm tốt.
Cô lén cong khóe miệng, nghiêm trang nói: “Ăn ngon lắm. Không thường nấu ăn mà đã có trình độ này, nếu tốn chút tâm tư vào nấu nướng, vậy chẳng
phải là tiêu chuẩn đầu bếp sao?”
Anh cười nhẹ, thu nhận lời khen của cô: “Tôi cũng biết mùi vị không tệ, xem ra tôi quả thật có thiên phú.”
Lúc này đến phiên cô trợn mắt há mồm, người hào hoa phong nhã trước mắt sao lại mèo khen mèo dài đuôi nhỉ?
Anh bỗng nhiên nhấc mí mắt nhìn cô: “Vẻ mặt hết hồn của em là sao đây? Chẳng lẽ lời ban nãy của em không phải lời thật lòng?”
Cô mau chóng chỉ tay lên trời thề thốt: “Tuyệt đối thật lòng, còn thật
hơn cả vàng bạc!” Dứt lời cô khúm núm lén nhìn anh hồi lâu.
“Nhìn tôi làm gì?” Anh không ngẩng đầu, chậm rãi gắp một miếng đậu que bỏ vào trong miệng.
Tai cô đỏ lên, vội vàng cúi đầu ra sức lùa cơm.
Khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong mắt không khỏi chứa ý cười.
Mộc Tiểu Thụ sau khi ăn no theo bản năng ngồi trên ghế bành tại ban công trước cửa sổ sát đất. Đây là thói quen hình thành lúc ở trong nhà Tiêu
Thanh Nhượng, nhất thời không sửa lại được.
Khác với ngôi nhà kiểu độc lập của Tiêu Thanh Nhượng, căn nhà của Kì Tấn Khiêm nằm tại tầng cao nhất trong tòa cao ốc, tầm nhìn rộng lớn biết
bao. Giờ phút này đèn hoa tỏa sáng, cả thành phố lấp lánh ánh sáng. Mộc
Tiểu Thụ quan sát xe cộ như thoi đưa dưới chân to bằng con kiến, cô chợt nảy sinh ảo giác như đang ở trong mây.
Không hiểu sao, cô cảm thấy cô đơn.
Cô quay đầu nhìn phòng sách đóng kín lộ ra tia sáng lờ mờ, cô cắn chặt răng, nhấc ghế lên đi đến trước cửa gõ gõ.
Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng trả lời vô tư, cô đẩy cửa đi vào. Ở
bên trong, Kì Tấn Khiếm đang ngồi trước bàn chăm chú sửa chữa bản vẽ sơ
bộ. Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Tiểu Thụ, trong mắt có ý dò hỏi.
Mộc Tiểu Thụ nhất thời hơi ngượng ngùng, nhưng cửa đã mở, không nói gì
lại đi ra ngoài thì hình như càng có vẻ thiếu lễ phép hơn. Thế là cô
đành kiên trì cất tiếng: “Là vầy…em có thể ngồi trong này không? Em cam
đoan giữ im lặng, không quấy rầy anh. Em…em đọc sách đây.” Cô luống
cuống tay chân đặt ghế xuống, chạy lạch bạch vài bước đến trước giá sách tiện tay lấy một quyển sách.
Kì Tấn Khiêm vẫn không nói gì mà nhìn cô chằm chằm.
Mộc Tiểu Thụ bị anh nhìn càng thấy xấu hổ hơn, vì để che giấu cô bắt đầu lật sách: “Một mình ở bên ngoài chán lắm, em thích đọc sách nhất, cho
nên…” Nói còn chưa xong, cô đã choáng váng với quyển sách trong tay. Chữ trông như nguệch ngoạc đầy trong sách là gì đây?
Kì Tấn Khiêm đi qua, lấy đi quyển sách trong tay cô: “Sách này vốn là
bản gốc tiếng Pháp, em tạm thời chưa đọc được. Em muốn đọc loại sách gì, tôi tìm cho em. À, có điều chỗ tôi chắc là không có bao nhiêu sách
khiến em cảm thấy hứng thú đâu.” Anh cau mày suy tư, đầu ngón tay lướt
qua hàng sách nằm trên giá.
Mộc Tiểu Thụ hối hận vô cùng, cô đại khái nhìn lướt qua sách nằm trên
giá, chỉ hiểu được bộ sách tiếng Trung “Nguyên lý kiến trúc học” “Kiến
trúc XX” “Bên trong kiến trúc XX”. Để cô xem những quyển sách đó, không
bằng bảo cô đi rửa bát.
“Em đọc quyển này.” Cô rối rắm hồi lâu, run rẩy chỉ vào một quyển sách
buộc chỉ nằm cao nhất. Tên của quyển sách đó hình như có liên quan đến
hội họa, chắc là không quá nhàm chàn.
Kì Tấn Khiêm ngẩn người, lập tức với cánh tay dài lấy quyển sách kia
xuống. Anh đưa quyển sách buộc chỉ thật dày cho cô, nhướn mày: “Em xác
định muốn đọc quyển này?”
“Ừm.” Cô gật đầu. Cô sợ anh đổi ý liền ôm quyển sách vào trong lòng,
lạch bạch lạch bạch, mau chóng trở về chiếc ghế bành thoải mái.
Anh buồn cười lắc đầu, trở về bàn tiếp tục trau chuốt bản thảo.
Trong lòng Mộc Tiểu Thụ bình tĩnh lại, Kì tiên sinh không đuổi mình đi,
may quá! Nhưng mà, khi cô mở ra trang thứ nhất của quyển sách buộc chỉ,
trong chớp mắt há hốc mồm lần thứ hai. Đây đây đây…quả thật là tiếng
Trung, nhưng những số liệu và ký hiệu lung tung này rốt cuộc là thứ gì?
Hình vẽ mỗi trang đều cung cấp giải thích tường tận, những giải thích đó đều là những con số khiến cô nhức đầu, công thức và mẫu tính toán. Cô
có thể đổi quyển khác không? Nhưng đổi quyển khác thật là mất mặt mà.
Thế là cô đành phải hai mắt ngấn lệ gặm cắn quyển sách khó hiểu này.
Khoảng chừng mười lăm phút, Mộc Tiểu Thụ đã ngáp liên tục. Cô lấy sách
làm lá chắn, lén lau nước mắt chảy ra vì cơn ngáp ở sau quyển sách, sau
đó lên tinh thần làm như hưng phấn tiếp tục lật sang trang tiếp theo.
Có Kì tiên sinh làm bạn, cô không hề cảm thấy cô đơn, nhưng khi bị nhốt
trong nhà họ Tiêu cô đã hình thành tật nói nhiều, bây giờ nó gãi ngứa
lòng cô. Ở nhà họ
Tiêu, lão An ở phía sau tuy rằng không trả lời, nhưng
chưa bao giờ bài xích khi cô nói lải nhải. Tại lúc này, trong phòng sách yên tĩnh, Kì tiên sinh đang bận rộn làm việc bên cạnh, nếu cô lẩm bẩm
như không có người hồi trước nữa thì khẳng định sẽ bị Kì tiên sinh ghét
bỏ.
Nhưng cô rất muốn nói chuyện, làm sao đây?
Từ mười phút trước Kì Tấn Khiêm đã nhận ra sự mất kiên nhẫn của Mộc Tiểu Thụ. Anh mỉm cười trong lòng, quả nhiên cô không xem vào quyển sách
kiến trúc chuyên nghiệp kia.
Anh vừa tô màu cho bản thảo, vừa quan sát nhất cử nhất động của cô, bất
ngờ phát hiện khuôn mặt cô ngày càng rầu rĩ. Cô níu chặt mái tóc ngắn bù xù, một hồi lấy đầu chạm vào lưng ghế, một hồi lại lặng lẽ làm ra tình
trạng thở dài. Anh ung dung quan sát vở kịch câm lạ thường trước mắt,
thầm nghĩ chẳng lẽ quyển sách kia lại hủy hoại con người đến vậy sao?
Bút vẽ trong tay đã sớm bỏ sang một bên, không hề nhúc nhích.
Mộc Tiểu Thụ lấy sách chụp đầu, phát ra tiếng ong ong: “Kì tiên sinh, em có thể nói chuyện một lúc không?”
Kì Tấn Khiêm khó hiểu: “Được.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Mộc Tiểu Thụ thở phào nhẹ nhõm thật lớn
tiếng. Cô đẩy quyển sách che đầu xuống, lộ ra đôi mắt đen láy.
“Kì tiên sinh, anh ở một mình sao?” Cô dè dặt cất lời.
Kì Tấn Khiêm đáp: “Đương nhiên rồi, trong nhà tôi không có người thứ hai.”
“Kì tiên sinh, anh có bạn gái không?” Cô lại hỏi.
Kì Tấn Khiêm nở nụ cười: “Em hỏi việc này làm gì?”
Cô cảnh giác: “Có không?”
Kì Tấn Khiêm thẳng thắn: “Không có.”
“Từng có không?”
“Không có.”
Cô bỗng nhiên cảm thấy rất hài lòng, tuy rằng giờ phút này chính cô cũng không biết cảm giác thỏa mãn lạ lùng này từ đâu mà đến.
Kì Tấn Khiêm nhàn nhã dựa lưng ghế, hỏi: “Em đột nhiên hỏi điều này làm gì?”
Cô nghĩ nghĩ, đáp: “Tò mò.” Sau một lúc lâu, cô lại nói, “Người con gái
mà Kì tiên sinh thích nhất định phải rất xuất sắc rất ưu tú, đúng
không?”
Anh dường như nghiêm túc suy nghĩ hai giây: “Cũng không chính xác. Có lẽ ngày nào đó, một cô gái không đủ thông minh không đủ xuất sắc sẽ lọt
vào mắt tôi.”
Cô nóng nảy: “Anh nhất định phải thích một cô gái đặc biệt xuất sắc,
nhất định phải vậy.” Cô cũng không hiểu nỗi lo lắng này từ đâu ra, chỉ
có một âm thanh hò hét trong lòng, Kì tiên sinh là người ưu tú như vậy
nhất định phải sóng vai với một cô gái vô cùng tài hoa giống như anh.
Anh nhất thiết đừng sớm dễ dàng yêu thích những người con gái khác.
Anh nhịn không được cười ra tiếng: “Trưởng bối bên cạnh tôi luôn thích
quan tâm việc chung thân đại sự của tôi, không ngờ em cũng quan tâm.”
Sau đó anh sờ cằm, dường như đăm chiêu, “Chẳng lẽ thường ngày tôi thanh
tâm quả dục quá mức, ngay cả cô bé là em cũng nhìn không vừa mắt?”
“Không không không! Xin ngài hãy tiếp tục thanh tâm quả dục!” Cô ngồi
phắt dậy, ai ngờ động tác quá mạnh, suýt nữa làm rơi quyển sách buộc
chỉ.
Anh mỉm cười: “Được, nhờ lời tốt đẹp của em, tôi sẽ tiếp tục thanh tâm
quả dục, cho đến khi gặp được một cô gái rất xuất sắc rất ưu tú. Như vậy được chứ?”
“Ừm.” Cô làm ra vẻ trấn tĩnh gật đầu, trong lòng lại vui như nở hoa.
“Tiếp theo đến lượt tôi hỏi.” Kì Tấn Khiêm đầy hứng thú nói, “Kể tôi nghe chuyện của em sau khi chúng ta chia tay lần trước.”
Cô bỗng dưng im lặng: “Chuyện của em? Chuyện của em chẳng có gì thú vị cả, không có gì hay để nói…”
“Sao lại không thú vị? Em cảm thấy không thú vị, nhưng nó không đại diện rằng tôi cũng cảm thấy không thú vị. Mau kể đi. Coi như báo đáp, tôi
cũng sẽ kể em nghe hành trình của tôi trong nửa năm nay.”
Cô hơi động lòng, Kì tiên sinh đi qua nhiều nơi như vậy, câu chuyện của
anh nhất định rất thú vị. Huống hồ, cô luôn nghĩ tới cảnh mặt trời mọc
tại Vatican.
“Anh muốn biết cái gì?” Cô thả lỏng.
“Em từng nói với tôi, em và bạn học hợp thành một đội chiến đấu.” Anh chầm chậm cất lời.
Cô đột nhiên có hứng thú: “Đúng vậy, anh hãy nghe em nói…” Lời cô tựa
như chiếc hộp đã mở ra không thể đóng lại, câu chuyện này dài như vậy,
phải kể từ lúc cô phân lớp gặp được một đám bạn thân khác người, à
không, phải ngược dòng đến Trình Dực Dương trở thành bạn cùng bàn, không đúng không đúng, còn sớm hơn nữa… Cô kể nhấn mạnh đoạn hào hứng, anh
nghe nhịn không được cười ra tiếng.
“Sau đó kết quả thế nào?” Anh hỏi.
Cô ủ rũ: “Không biết.”
“Tại sao?”
Cô đột nhiên nắm tay lại: “Bởi vì em gặp một kẻ điên!” Từ trước tới giờ
cô không nghĩ tới, Tiêu Thanh Nhượng tồn tại kín đáo trong lòng cô lại
dễ dàng thốt ra như vậy, vả lại là người chỉ gặp ít lần. Cô chưa từng
nghĩ rằng, mình có thể dùng giọng điệu nửa giận nửa đùa nói ra lòng chua xót. Tựa như là thứ nhìn như dày đặc, thực ra chỉ là khói nhẹ mà thôi.
Thật lâu về sau cô mới biết được, không phải đối với ai mình cũng thoải
mái nói ra hết tất cả. Cô sở dĩ có thể mở lời, đơn giản là vì người nghe cô nói chuyện, là Kì Tấn Khiêm.
Mộc Tiểu Thụ chưa bao giờ bố trí phòng vệ đối với Kì Tấn Khiêm.
“…Có điều, em cũng gặp rất nhiều người tốt. Em có một người bạn, anh ấy
nghiên cứu về rượu, ủ ra một phòng đầy rượu tiếc là chưa có ai nếm thử…”
“Em còn gia nhập một ban nhạc, tuy rằng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng
em rất vui vẻ. Đúng rồi, nhóm trưởng Wolf đẹp trai lắm, mỗi ngày đều có
thư người hâm mộ gửi đến đại bản doanh của Wolf. Nhà anh ấy rất khác
biệt, bên trong trang hoàng rất tuyệt vời, nghe nói là do em trai anh ấy thiết kế…”
“Còn có…”
Đêm dần tối, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng đồng hồ tích tách phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Mộc Tiểu Thụ hơi mệt mỏi, cái trán gục xuống, quyển sách thật dày trong tay không biết chạy đi đâu.
Tấm chăn hơi mỏng nằm trên người cô, cô nghe được bên tai có người đang
nói: “Tuy rằng thời tiết chuyển ấm, nhưng không thể sơ ý, rất dễ cảm
lạnh.”
Trong hỗn loạn, cô bắt được một chút tỉnh táo: “Em kể hết chuyện của mình rồi, anh thì sao? Không được đổi ý đó…”
Bên tai là tiếng cười trầm thấp: “Không đổi ý đâu, tôi nhất định sẽ kể
từng chuyện cho em nghe. Chúng ta còn rất nhiều thời gian để tán gẫu về
nửa năm qua, bây giờ em ngủ trước đi. Nghe lời.”
Cô lẩm bẩm một câu, sau đó lăn vào một vòng tay ấm áp. Cô liếm miệng, thình lình rơi vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com