Cây Xoài, Giàn Nho

Cô Dâu Nhỏ


trước sau

Xuống máy bay, Mộc Tiểu Thụ đeo ba lô đi theo sát Kì Tấn Khiêm ở đằng trước. Ánh sáng phía Nam lưa thưa sáng sủa, bầu trời xanh thẳm không chút mây đen, khiến cho tâm tình của Mộc Tiểu Thụ cũng sáng sủa theo.

Người tới đón chính là một cậu thanh niên đầu húi cua thân thuộc. Cậu ta cười tươi vẫy tay với Kì Tấn Khiêm: “Kì tiên sinh.” Sau đó cầm lấy hành lý của hai người, rồi đặt vào cốp xe sau.

“Kì tiên sinh, đi thẳng tới chỗ ở luôn không?” Cậu thanh niên đầu húi cua hỏi.

Kì Tấn Khiêm nói: “A Dục, đi tới khu mua sắm nội thành trước.”

“Vâng ạ.” A Dục cao giọng nói.

Sau khi xe dừng tại khu mua sắm sầm uất nhất, Mộc Tiểu Thụ hiếu kỳ hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì? Đi mua sắm à?”

Kì Tấn Khiêm liếc cô một cái: “Đúng vậy.”

Mộc Tiểu Thụ không thể tin: “Kì tiên sinh, anh muốn đi mua sắm à…”

Kì Tấn Khiêm kéo cô ra khỏi xe: “Là ai trước đó cứ muốn đi cửa hàng mua quần áo?”

Mộc Tiểu Thụ á khẩu: “Kỳ thật…em nói đùa thôi.”

“À,” Kì Tấn Khiêm đáp, “Tôi không nói đùa. Đi, vào chọn vài thứ.”

Mộc Tiểu Thụ co ro: “Chỗ này hình như đắt lắm.”

Kì Tấn Khiêm cười: “Yên tâm, không cần em bỏ tiền ra, cũng không cần tiết kiệm tiền cho tôi.”

Từ nhỏ đến lớn, kinh nghiệm đi mua sắm của Mộc Tiểu Thụ gần như là con số không, chỉ có mấy lần ít ỏi là đi cùng Mộc Lạc Kỳ, cầm giỏ xách giúp cô chị họ. Mộc Tiểu Thụ nhìn trái nhìn phải tủ kính bày hàng, nhưng không thể đưa ra quyết định nên đi vào cửa hàng nào.

Đang trong lúc hết sức rối rắm, cô cảm thấy bờ vai trầm xuống, cô liền bị Kì Tấm Khiêm đưa vào một cửa hàng quần áo nữ.

Ánh đèn trong cửa hàng êm dịu, quần áo đẹp đẽ tân thời trước mắt, Mộc Tiểu Thụ mất tự nhiên kéo kéo chiếc áo khoác rộng thùng thình của mình, cô cảm thấy sự xuất hiện của mình quá cách xa với nơi này.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình đi tới: “Cô thích kiểu dáng quần áo thế nào? Chỗ chúng tôi vừa có một loạt kiểu mới mùa hè, rất thích hợp với vóc dáng cao gầy như cô, muốn thử một chiếc hay không?”

Mộc Tiểu Thụ bị xoay vòng giống như lọt vào trong sương mù, một bộ đồ phủ trên vai rồi bị đẩy vào phòng thử đồ.

Sau khi thay xong, Mộc Tiểu Thụ bồn chồn đi đến trước gương.

Trong gương chiếu ra một cô gái cao cao mảnh khảnh, thắt lưng màu ngà của chiếc váy hoa ôm chặt vòng eo cô, cổ áo trễ xuống hình cung lộ ra đôi xương quai xanh xinh đẹp. Cô gái trong gương lặng lẽ níu mái tóc ngắn không đều, cô nhân viên bán hàng hiểu ý khách lấy lược qua giúp cô chải lại mái tóc rối bời.

Cũng không biết cô nhân viên kia làm thế nào chỉnh sửa đầu tóc cỏ dại kia, chỉ tốn hai ba lần, mái tóc ngắn kia đã gọn gàng. Vài sợi tóc con nằm trước mắt trái của cô, càng tôn lên mặt mũi thanh tú trên khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay.

Mộc Tiểu Thụ xoay người đối diện với Kì Tấn Khiêm đang ngồi trên sofa đợi hồi lâu, ánh mắt dò hỏi nhìn anh: “Anh thấy thế nào?”

Kì Tấn Khiêm chống cằm không biết đã nhìn bao lâu. Anh thấy cô gái trước mắt hơi ngượng ngùng hỏi mình, anh không khỏi bần thần.

Mộc Tiểu Thụ đợi hồi lâu vẫn không thấy Kì Tấn Khiêm trả lời, cô hơi lúng túng quay người qua: “Không đẹp hả, vậy để em đi thay…”

Đang muốn chạy về phòng thử đồ, lại nghe Kì Tấn Khiêm ở đằng sau cất tiếng: “Đẹp lắm, lấy cái này đi. Mặc thêm một cái áo khoác nữa.”

Khi nói chuyện, một chiếc áo khoác ngắn dài tay màu vàng nhạt đã choàng lên vai Mộc Tiểu Thụ. Cô ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt mang theo ý cười của Kì Tấn Khiêm. Anh ho nhẹ một tiếng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi giúp con gái chọn quần áo, nếu không đẹp em thứ lỗi nhé.”

Còn chưa chờ Mộc Tiểu Thụ có phản ứng, cô nhân viên bán hàng ở đằng sau ánh mắt đầy sao sáng nói: “Vị tiên sinh này rất có mắt thẩm mỹ. Hai người trông rất xứng đôi!”

Không biết lời khen này là khen ánh mắt chọn quần áo của Kì Tấn Khiêm, hay là ánh mắt chọn người.

Mộc Tiểu Thụ theo bản năng đi qua tấm gương nhìn, trông thấy bên trong gương là một người đàn ông tuấn tú hơi khom lưng, hai tay khoát lên vai cô gái, cô gái thì mở to mắt, sắc mặt ngượng ngùng.

Trông thấy cảnh này, gương mặt Mộc Tiểu Thụ lại nóng thêm mấy phần.

Ra khỏi cửa hàng quần áo kia, dưới sự khuyến khích của Kì Tấn Khiêm, Mộc Tiểu Thụ lại chọn thêm vài bộ khác nữa, ngoài ra còn mua một đôi giày da đế bằng màu rượu đỏ.

Khi Mộc Tiểu Thụ ăn mặc mới toanh xuất hiện trước chiếc xe, A Dục không thể nào che giấu vẻ bất ngờ trong mắt: “Ô, cô bé diện lên, thay quần áo liền biến thành một tiểu mỹ nhân rồi.”

Lời này thốt ra, Mộc Tiểu Thụ lại càng thẹn thùng hơn.

Kì Tấn Khiêm đi qua giải vây: “A Dục tuổi tác cũng không còn nhỏ, thời gian trước chú Trần có nhắc với tôi là muốn giới thiệu một cô gái cho cậu.”

Sau khi nghe xong A Dục lập tức quay đầu nhìn vô-lăng: “Kì tiên sinh, anh nói đùa rồi, em còn chưa vội…” Nói xong cậu ta lúng túng vội đạp chân ga, chiếc xe vụt chạy đi.

Mộc Tiểu Thụ vừa nhìn phong cảnh bên ngoài, vừa vui vẻ vuốt ve túi đồ xinh đẹp. Không có cô gái nào không thích quần áo giày dép xinh đẹp, cô cũng không là ngoại lệ.

Hân hoan phấn khởi hồi lâu, cô cảm thấy chột dạ mấy phần, thế là chọt chọt Kì Tấn Khiêm ngồi bên cạnh: “Kì tiên sinh.”

Kì Tấn Khiêm quay đầu qua, ra hiệu cô nói tiếp.

Cô nuốt nước bọt, nói: “Cái này coi như anh cho em mượn tiền mua quần áo, đợi sau này phát đạt em sẽ trả lại anh. Anh coi như…đầu tư ở chỗ em, em cam đoan anh nhất định sẽ thu về lợi nhuận.”

Anh nhìn dáng vẻ thề thốt son sắt của cô, không khỏi mỉm cười: “Được, coi như tôi đầu tư, tôi sẽ đợi ngày nào đó thu về lợi ích.”

Mộc Tiểu Thụ cho rằng nơi ở của Kì Tấn Khiêm chắc là một khách sạn nào đó, ai ngờ chiếc xe quẹo qua quẹo lại rồi vòng ra nội thành, cuối cùng đậu lại bên cạnh một ngôi nhà lầu gỗ mang vẻ cổ xưa.

Ngôi nhà có tổng cộng ba tầng, tầng một để trống, tầng hai mới là phòng ở, tầng ba là ban công nhỏ ngoài trời.

Mộc Tiểu Thụ nhảy nhót từng bước lên tầng ba, rồi đi vòng về tầng hai, cô nói với Kì Tấn Khiêm đang sắp xếp hành lý: “Nơi này là chỗ tốt, anh làm sao tìm được thế? Xem ra không phải nhà cho thuê…”

Kì Tấn Khiêm cười: “Đương nhiên không phải nhà thuê, trước khi xuất ngoại tôi đã mua lại nơi này, theo định kỳ là có người đến dọn dẹp.”

“Trời ơi trời ơi trời ơi…” Mộc Tiểu Thụ ồn ào chạy lên tầng ba.

Trên ban công ngoài trời có một cái bàn nhỏ và ba chiếc ghế mây. Ánh nắng hoàng hôn ấm áp chiếu vào, mặt nền bằng gỗ nổi lên một lớp ánh sáng nhạt, tựa như hổ phách khoác chiếc áo thời gian, xa hoa lộng lẫy.

Từ trên lan can gỗ có thể nhìn thấy một cánh đồng hoa cải dầu, phía cuối cánh đồng hoa là một dòng nước uốn lượn hình trăng rằm, cùng với núi non nối liền nhau. Ở phía khác của lan can có thể nhìn thấy con đường bằng đá thật dài, tại ven đường là những nhà sàn bằng gỗ hình dạng tương tự.

Khi Kì Tấn Khiêm bưng khay cơm tối lên, anh trông thấy Mộc Tiểu Thụ đang một mình hì hục kéo mấy sợi dây mây cũ cùng với mấy miếng vải bố không biết đang bận làm gì.

“Mau tới giúp em, em phải treo một cái võng ở đây!” Cô đầy hăng hái la to về phía anh.

Anh đặt cái khay lên bàn, đi tới nhìn tường tận kết quả chiến đấu mà cô bận rộn hồi lâu: “Đây là cái võng mà em nói?”

Cô lau mồ hôi trên trán, hơi hổn hển nói: “Tuy rằng hơi xấu một tí, nhưng mà người có thể ngồi lên, sau này chúng ta có thể ngồi đây đong đưa ngắm nắng chiều, thích thú biết bao!” Dứt lời, cô liền ngồi xuống, đang muốn đong đưa hai cái, ai ngờ sợi dây tuột ra, mang theo cả người cùng ngã xuống mặt nền.

Kì Tấn Khiêm nhịn không được cười ha ha. Anh kéo cô ngã xuống đầy bụi đất đứng lên, nói: “Nhìn cũng được, để tôi.”

Cô ấm ức bĩu môi, lùi sang một bên nhìn anh thành thạo buộc dây vào miếng vải lần nữa.

Tốn chút thời gian, cái võng xinh đẹp ra đời. Anh vẫy tay với cô: “Qua đây thử xem.”

Cô quay đầu: “Em không muốn ngã lần nữa.” Vừa dứt lời, cô thấy anh đã nằm trên cái võng, đôi chân dài gập lại, lấy cánh tay gối đầu, trông rất thoải mái.

Cô động lòng: “Này, anh đi xuống đi, để em nằm.”

Anh không nhúc nhích: “Là ai ban nãy ồn ào nói sẽ ngã xuống?”

Cô tỏ vẻ nghiêm nghị: “Ban nãy có ai ồn ào sao? Em đâu có nghe.” Dứt lời cô vươn tay lắc cái võng, rất muốn lắc người nằm trên đó ngã xuống.

Anh vừa cười to vừa giơ tay đầu hàng, thừa dịp cô không để ý, cánh tay dài kéo cô lên võng. Cô sợ tới mức liên tục hô to: “Á không được không được, khẳng định không chịu nổi hai người đâu, sẽ ngã đấy ngã đấy…”

Kêu la hồi lâu, cái võng vẫn đong đưa nhè nhẹ, còn vững vàng chịu được trọng lượng của hai người.

“Không ngã đâu nhỉ?” Cô thoáng bình tĩnh lại.

Anh dò xét liếc nhìn cô: “Em nói đi?”

Đợi hai người chơi đùa hồi lâu mới trở về cái bàn, nắng chiều đã không còn tung tích từ lâu. Màn đêm buông xuống, sao mọc đầy trời.

Sau bữa tối, Kì Tấn Khiêm dẫn Mộc Tiểu Thụ xuống lầu tản bộ. Hai người dọc theo cánh đồng hoa cải dầu đi ra ngoài, gió đêm ấm áp, đầu mùa hạ, có côn trùng không chịu được cô đơn mà xướng lên bài ca dao.

“Ơ? Đằng trước có ánh sáng.” Mộc Tiểu Thụ tò mò bước về phía trước.

Kì Tấn Khiêm lại nhíu mày nhìn cô: “Buổi tối nhiều sương, em mặc
phong phanh như vậy không sợ cảm lạnh à?”

Mộc Tiểu Thụ cười hì hì: “Chẳng phải có chiếc áo khoác anh chọn cho sao?”

Kì Tấn Khiêm bất đắc dĩ, đành phải đuổi kịp bước chân của cô.

Càng đi về phía trước, ánh sáng càng rực rỡ. Ánh sáng đỏ tựa như lửa trại, cũng giống như đèn màu.

Phía trước là một mảnh đất trống, trên đó tụ tập rất nhiều trai gái mặc trang phục dân tộc. Chính giữa mảnh đất nổi lên một đống lửa lớn, không ít thanh niên nam nữ vây quanh đống lửa vừa hát vừa nhảy. Bên ngoài cũng đốt lên từng ngọn lửa nhỏ, có mấy ông già ngồi xung quanh, đàn tấu nhạc cụ mà Mộc Tiểu Thụ không biết tên.

Mộc Tiểu Thụ chưa từng thấy điệu nhảy như vậy, không thể tìm ra cách thức, nhưng lại trông rất đẹp. Cô kéo cánh tay Kì Tấn Khiêm, hỏi: “Bọn họ đang làm gì đó?”

Kì Tấn Khiêm lắc đầu: “Tôi cũng là lần đầu nhìn thấy. Có lẽ là ngày hội đặc biệt nào đó.”

Thế là Mộc Tiểu Thụ quay đầu hỏi một người địa phương bên cạnh: “Các người đang ăn mừng ngày hội gì thế?”

Người kia mở miệng nói quang quác một hồi, Mộc Tiểu Thụ không hiểu được chữ nào. Cô nghẹn lời nhìn trân trân, tiếng địa phương nơi này lợi hại thật.

Đám người vẫn di chuyển, ánh lửa rọi ra khiến Mộc Tiểu Thụ ứa ra một lớp mồ hôi mỏng. Cô cố sức chui vào trong đám đông, đằng trước hình như còn có tiết mục. Cô vừa chen chúc vừa nắm tay Kì Tấn Khiêm, không hề quay đầu mà nói: “Kì tiên sinh, anh đi nhanh chút, chậm nữa là không chen vào được.”

Thật vất vả mới chen vào bên trong cùng, Mộc Tiểu Thụ ló đầu nhìn phía trước, trông thấy trên mảnh đất trống đặt một cái bàn trúc thật dài, bảy cô gái trẻ trung tựa như hoa đào đều mặc váy dài đỏ thẫm, xinh đẹp đứng trước bàn trúc.

“Làm gì thế nhỉ?” Mộc Tiểu Thụ lòng đầy hiếu kỳ.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh quay đầu dùng tiếng phổ thông nói với Mộc Tiểu Thụ: “Cưới vợ.”

Lại tình cờ gặp được lễ cưới của dân bản xứ, còn là bảy cô gái lấy chồng, Mộc Tiểu Thụ tặc lưỡi tò mò: “Chú rể đâu?”

Người đàn ông trung niên đáp: “Chú rể còn chưa quyết định đâu.”

“Hả?” Mộc Tiểu Thụ nghi ngờ mình nghe lầm.

Người đàn ông kia buồn cười nhìn Mộc Tiểu Thụ, chỉ vào mấy cô thiếu nữ xinh đẹp đứng bên kia: “Chú rể được chính cô dâu chọn lựa.”

Phong tục rất cởi mở, Mộc Tiểu Thụ trố mắt đứng nhìn.

Cô kéo Kì Tấn Khiêm ở phía sau, chuẩn bị kể với anh tin tức mình vừa thám thính được thì trông thấy tay mình nắm phải một người xa lạ mặc trang phục dân tộc. Chàng trai kia thoạt nhìn xấp xỉ tuổi với Mộc Tiểu Thụ, đang ngại ngùng bởi cái nhìn chằm chằm của cô.

Trong nháy mắt Mộc Tiểu Thụ xị mặt: “Anh là ai? Bạn tôi chạy đi đâu rồi?”

Chàng trai bị cô nhìn đến ngượng ngùng: “Là cô cứ nắm tay tôi…”

Mộc Tiểu Thụ vẫn còn rối rắm: “Xong rồi xong rồi, tôi và bạn tôi bị tách ra, làm sao đây làm sao đây?”

“Bạn cô, là vị kia phải không?” Chàng trai chỉ sang mảnh đất trống.

Mộc Tiểu Thụ ngẩng đầu, trông thấy trước bàn trúc không biết khi nào có thêm bảy chàng trai trẻ tuổi, một vị duy nhất trong đó không mặc đồ dân tộc không phải Kì Tấn Khiêm thì là ai?

“Sao anh ấy lại ở trên đó?” Mộc Tiểu Thụ thốt lên. Kì Tấn Khiêm xen lẫn với sáu chàng trai khác trông rất vô tội, hình như không biết tại sao mình bị kéo lên.

Người đàn ông trung niên bản xứ ở bên cạnh Mộc Tiểu Thụ lại nở nụ cười: “Cô bé, cô phải nắm cho chặt, nếu không bạn trai cô sẽ bị cô dâu bắt đi.”

Bạn trai? Cô dâu? Đầu óc Mộc Tiểu Thụ trống không.

“Dựa theo phong tục của Bạch Sa Loan chúng tôi, vào giữa hè cô dâu có thể tự mình chọn bạn trăm năm, nếu thích chàng trai nào thì nhảy lên lưng cậu ta. Chàng trai cõng cô gái muốn gả đi nhất định phải cưới cô dâu này, nếu không cả đời cô dâu sẽ không thể lấy chồng.” Người đàn ông kia kiên nhẫn giải thích, “Hiển nhiên, cậu bạn trai tuấn tú của cô đã được một cô dâu trong đó yêu thích.”

Đang nói chuyện, trên mảnh đất đột nhiên xôn xao, một cô dâu đã nhảy lên lưng một chàng trai. Chàng trai kia mặt mày hớn hở cõng cô dâu xoay vòng tại chỗ, đám đông vây xem trong nháy mắt phá lên từng đợt hoan hô.

Ở đầu này, những cô dâu khác đều nóng lòng muốn thử. Mộc Tiểu Thụ thấy việc lớn không hay rồi, Kì Tấn Khiêm còn ngơ ngác đứng tại chỗ không biết đầu đuôi. Thế là cô hạ quyết tâm, vì trinh tiết của Kì tiên sinh, cô bỏ mặc tất cả!

Giây tiếp theo, cô thoát khỏi đám đông chạy về phía mảnh đất. Cô lao đi quá nhanh, như tên lửa đụng cái phịch vào trong lòng Kì Tấn Khiêm.

“Tiểu Thụ?” Kì Tấn Khiêm ngờ ngợ nhìn Mộc Tiểu Thụ từ trời giáng xuống.

Trong hỗn loạn, Mộc Tiểu Thụ thoáng thấy phía sau Kì Tấn Khiêm đang có một cô dâu đang hướng về phía này, cô vội vàng ôm cổ anh kêu lên: “Mau cõng em mau cõng em!” Thấy Kì Tấn Khiêm còn sững sờ, cô vừa tự động nhảy lên lưng anh vừa la to, “Còn ngây ra đó trinh tiết của anh sẽ không giữ được đấy!”

Kì Tấn Khiêm bị hành động đột ngột của cô làm hết hồn, anh lảo đảo hai bước rồi vững vàng cõng cô.

Giờ phút này, trong đám đông lại phát ra tiếng hoan hô lớn hơn nữa. Mộc Tiểu Thụ quay đầu trông thấy bảy cô dâu đã tìm được chú rể, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Có một cô gái người địa phương cười khanh khách đi qua đội một vòng hoa cho Mộc Tiểu Thụ và Kì Tấn Khiêm, hai tay chắp lại nói một câu với bọn họ.

Mộc Tiểu Thụ không hiểu tiếng địa phương, thế là ngọ nguậy muốn hỏi tiếng phổ thông của câu nói này là gì, lại bị Kì Tấn Khiêm sắc mặt là lạ giữ lại.

“Anh có hiểu cô ấy nói gì không?” Cô hỏi.

Anh không hề do dự đáp ngay: “Không hiểu.”

“Vậy để em hỏi.” Cô không cam lòng.

Anh hấp tấp ngăn cản: “Có gì mà hỏi chứ, thời gian không còn sớm chúng ta phải trở về.”

“Ê, anh chờ một chút, em còn chưa chơi đủ mà!” Cô không nghe lời, “Này này, anh chạy đi đâu hả, mau thả em xuống, em còn muốn chơi thêm một lúc nữa…”

Anh giữ vững cô gái trên lưng, không để ý sự phản kháng của cô, không hề do dự mà trở về.

“Anh chẳng tử tế chút nào, em đã cứu anh ra khỏi biển lửa, anh chẳng những không cảm ơn mà còn không cho em chơi!”

“Phải phải phải, là anh không tử tế.”

“Em đã cứu trinh tiết của anh, anh có biết không hả?!”

“…”

“Chúng ta trở về nhìn xem những cô dâu Bạch Sa Loan kia sẽ làm gì tiếp theo được không? Chỉ xem một chút, không mất nhiều thời gian đâu.”

“Không được.”

“Ơ? Kì tiên sinh, sao anh lại đỏ mặt?”

“…”

Dưới ánh trăng, Kì Tấn Khiêm cõng Mộc Tiểu Thụ men theo cánh đồng hoa cải dầu đi chầm chậm trở về. Cô gái trên lưng nói líu ríu không ngừng, từ trước đến nay anh chưa từng gặp ai nói nhiều như vậy, anh muốn nói chen vào cũng chẳng có cơ hội.

Âm thanh véo von thánh thót quanh quẩn trong cánh đồng hoa cải dầu mênh mông bát ngát, cõng theo cô bé đặc biệt ngây thơ, anh lặng lẽ lắng nghe, không thể kiềm nén mà cong lên khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện