Cây Xoài, Giàn Nho

Người Kia


trước sau

(Lâm Viện)

Hơn một tháng nay, tâm trạng của Lâm Viện luôn lên xuống thất thường. Điểm thi cao đẳng của cô ta thuộc hàng trung bình, chênh lệch so với sự mong đợi của chính mình. Tuy rằng điểm số này không đến nỗi xấu hổ để gặp người khác, nhưng cô ta lại sợ gặp phải người kia.

Trước khi bảng vinh dự được dán lên, cô ta không dám trở về trường, sợ nghe được tin tức có liên quan đến người kia, thế nhưng khi mọi người bên cạnh hoàn toàn không có tin tức về người kia, sự thất vọng của cô ta lại càng sâu hơn nữa.

Cô nữ sinh kia chính là tâm ma của cô ta, luôn luôn là vậy.

Ngày ấy dán bảng danh sách, cô ta mang nỗi bất an đến xem danh sách. Vừa nhìn thấy, cô ta thở phào nhẹ nhõm, trên danh sách không có tên người kia. Nỗi ấm ức hơn một tháng nay trong nháy mắt trở thành hư không, cô ta bỗng nhiên cảm thấy mọi vật vừa mắt, cuộc sống tươi đẹp.

Đứng đầu ban khoa học xã hội của Thập Tam Trung là Lý Phàm. Cậu thiếu niên tuấn tú ngượng ngùng được giáo viên học sinh vây quanh tựa như ánh trăng nằm giữa vì sao, khuôn mặt sáng sủa tràn đầy hăng hái.

Lâm Viện luôn biết Lý Phàm có thiện cảm với mình, bởi thế lúc này đây cô ta cũng sinh ra loại cảm giác thỏa mãn tự hào.

Cô ta cong lên nụ cười ngọt ngào nhất, chuẩn bị nhấc chân đi về phía cậu thiếu niên ở trong đám đông, nhưng không hề dự đoán được vai chính đột nhiên tách khỏi đám người chạy qua phương hướng khác.

Cô ta nghi hoặc nhìn theo phương hướng của cậu ta, nhưng sau khi nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai, sắc mặt cô ta chợt trắng bệch.

Người kia, cái người biến mất một tháng lẻ mười hai ngày rốt cuộc đã xuất hiện.

Cô ta theo bản năng nhìn về phía người kia. Cô muốn làm gì đây? Cô ta không biết. Cô ta không hề thân thiết với người kia, thậm chí trở mặt với người bạn thân nhất của người kia, cô ta và người kia, tuyệt đối không hề hợp cạ. Tuy nhiên cô ta không thể khống chế bản thân.

Vừa đến gần cô ta liền nghe được giọng nói quan tâm của Lý Phàm: “Tiểu Thụ, điểm thi cao đẳng thế nào?”

Người kia hình như đang suy nghĩ chuyện gì, cười lơ đãng, không trả lời.

“Không có tên trên danh sách thì đương nhiên là thi rớt rồi, còn có thể thi ra sao chứ?” Âm thanh chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra, “Lý Phàm, cậu bóc ra vết sẹo của cậu ta là đang khoe khoang cậu là thủ khoa của Thập Tam Trung sao?”

Lời vừa nói xong, cô ta liền hối hận.

Cô ta vô tình tổn thương Lý Phàm.

Quả nhiên, cậu thiếu niên vốn hăng hái trong phút chốc sắc mặt tái nhợt.

Người kia rốt cuộc nghiêm mặt quay đầu nhìn cô ta. Người kia nhíu mày, không hề che giấu sự chán ghét trong mắt: “Lâm Viện, lâu rồi không gặp, sao cậu vẫn đáng ghét như vậy hả?”

Cô ta cười lạnh: “Thi rớt rồi còn dùng lời phỉ báng hãm hại người khác, cậu đang nghen tị phải không.”

Người kia lại cười chế giễu: “Ngại quá, điểm của cậu tôi còn không thèm nhìn.”

Máu cả người đồng loạt dâng lên đầu óc. Cô ta đỏ mặt nghiêm nghị: “Điểm của tôi còn hơn cậu nhiều, thủ hạ bại tướng còn muốn khoe khoang cái gì?” Điểm số của cô ta nằm trong top mười của Thập Tam Trung, cho dù không tốt lắm nhưng cũng hơn thi rớt gấp trăm lần.

Trên mặt người kia lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Lý Phàm còn muốn nói gì nữa, lại bị cô ta giữ lại.

Cậu thiếu niên đang phân tâm, người kia đã đi xa. Cậu ta quay đầu thét lớn với cô ta: “Lâm Viện, cậu ngang ngạnh quá đi!”

Cô ta kinh hãi nói không nên lời, cậu ta sao dám…sao dám thét lớn với cô ta? Chiến tranh lạnh! Nhất định phải chiến tranh lạnh! Khẳng định là vì gần đây cô ta quá nghe lời cậu ta, thế cho nên cậu ta không coi cô ta là công chúa để che chở, mà lại tơ tưởng đến cây cối cỏ dại bên đường.

Cô ta giận dỗi quay đầu, ai ngờ cậu thiếu niên xoay người bỏ đi, không hề dỗ dành cô ta chút nào.

Trong
phút chốc ngắn ngủi, trên mặt đất chỉ còn lại một mình cô ta lẻ loi.

Rốt cuộc không thể kiềm chế sự hiếu kỳ trong lòng, cô ta lén đi về phía người kia rời khỏi, đi thẳng đến phòng giáo viên năm cuối. Người kia đã rời khỏi, trong văn phòng chỉ còn lại vài giáo viên.

Mấy giáo viên đầy kinh nghiệm ngồi thành một vòng tròn, không biết đang bàn luận cái gì, ngay cả có một người đứng rõ ràng tại cửa cũng chẳng phát giác.

Trong lúc lơ đãng cô ta thấy được văn kiện trong tay một vị giáo viên. Đó là một tờ đơn đăng ký xét tuyển đại học, phần tên họ viết Mộc Tiểu Thụ. Cô ta tập trung nhìn kỹ, ngay sau đó không khỏi dựng tóc gáy.

Trong phần trường học nguyện vọng, nét chữ mạnh mẽ rõ ràng viết tên của một trường đại học tốt nhất Hồng Kông.

Cô ta hết hồn, người thi rớt lại vọng tưởng đến trường đại học cao cấp nhất. Người kia đã điên rồi sao?

Cô ta cười lạnh dưới đáy lòng, chờ xem, người không nhận ra hiện thực cuối cùng nhất định sẽ đầu rơi máu chảy. Cô ta vui vẻ chờ nhìn xem.

Một tháng sau, cô ta nhận được thư thông báo trúng tuyển, gia đình bạn bè đều chúc mừng.

Sau khi ăn uống linh đình cô ta lại luôn nghĩ về cô nữ sinh ngạo mạn đã đụng vách tường còn không từ bỏ ý định kia, thế là cô ta trở về Thập Tam Trung.

Chủ nhiệm lớp cũ nhiệt tình tiếp đón cô ta. Cô giáo chủ nhiệm vui mừng, không ngừng nói về bạn học cùng lớp đều ổn định, tốt, tốt quá.

Trong lòng cô ta nảy sinh ý nghĩ, làm như vô tình nhắc đến người kia.

“Em nói Mộc Tiểu Thụ sao?” Chủ nhiệm lớp đầy hứng thú, “Em ấy trúng tuyển rồi. Đây là học sinh giỏi nhất của Thập Tam Trung từ trước đến nay. Trong đời cô từng được dẫn dắt một hạt mầm hoàn hảo như vậy, coi như không hề có tiếc nuối.”

Chủ nhiệm lớp giảng dạy ngữ văn nhiều năm, học sâu hiểu rộng, thế nhưng lại kẹt tại một ngôi trường nhỏ bé như Thập Tam Trung, mỗi khi nói đến Mộc Tiểu Thụ liền có sự hưng phấn tựa như gặp được tri âm.

Cô ta hết sức kinh hoàng: “Cậu ta không phải thi rớt sao ạ?”

Chủ nhiệm lớp ngạc nhiên nói: “Ai nói với em trò ấy thi rớt? Trò ấy là thủ khoa tỉnh ban khoa học xã hội năm nay.”

Thủ khoa tỉnh?!

Cô ta tựa như bị sét đánh. Cả trời đất tối đen, lần đầu tiên cô ta cảm thấy chính mình là một thằng hề nhảy nhót từ đầu đến cuối.

Sau khi từ chỗ chủ nhiệm lớp đi ra, đầu óc cô ta kêu vù vù không được yên tĩnh.

Hiện tại, cô ta rốt cuộc có thể nhìn thẳng vào lý do mình căm ghét Mộc Tiểu Thụ.

Cô ta và Mộc Tiểu Thụ đều có tính ngạo mạn, nhưng chỉ có Mộc Tiểu Thụ giữ vững được sự kiên quyết.

Cô ta và Mộc Tiểu Thụ đều có tham vọng, nhưng chỉ có Mộc Tiểu Thụ có năng lực thực hiện được.

Thứ cô ta có được, Mộc Tiểu Thụ chẳng thèm nhìn tới, mà thứ Mộc Tiểu Thụ có được, cả đời cô ta cũng không đạt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện