Mộc Tiểu Thụ cảm thấy nếu có
thể tiếp tục trò chuyện với anh thì bữa tiệc này có lẽ sẽ không nhàm
chán. Đáng tiếc một quý ông trung niên đi tới, đưa anh đi.
Trước khi đi trong mắt anh có mấy phần thất vọng, anh nói với cô: “Trò
chuyện với em rất thoải mái, đáng tiếc tôi phải đi rồi. Tạm biệt.”
Đợi khi bóng lưng của anh hoàn toàn biến mất trước mắt cô, cô mới nhớ ra mình đã quên hỏi tên anh.
Tiếc quá đi. Cô suy nghĩ.
Khúc đàn dương cầm tao nhã không biết khi nào đổi thành một khúc đàn vi-ô-lông vui vẻ.
Mộc Tiểu Thụ ngơ ngác nhìn bữa tiệc linh đình trong đại sảnh, người
người ăn mặc lộng lẫy, cô bỗng nhiên cảm thấy mình là hạt bụi tự do ở
bên ngoài thế giới này, lơ lửng trên trời, cuối cùng dừng tại một góc
không người hỏi han.
Tầm mắt của cô lướt qua chiếc bàn tròn, nhìn thoáng qua sân khấu nhỏ
đang diễn tấu, lướt qua tấm màn rũ dưới đất bị gió thổi bay lên, rồi
nhìn vào mảnh sân sâu thẳm trong đêm.
Cô liếc nhìn hai người cô và mấy người chị, phát hiện không ai chú ý tới mình, thế là cô cầm dĩa bánh ngọt, lén lút rời khỏi đại sảnh, từ ngoài
ban công đi vào trong mảnh sân.
Mảnh sân bao quanh ngôi nhà này rất lớn, bị cây cối cao ngất chia thành
rất nhiều mảnh sân nhỏ hình vuông. Xem ra cái sân hoang vắng chôn bài
thi hẳn là một trông những mảnh sân đã được chia nhỏ này. Mộc Tiểu Thụ
đi qua một cổng hình vòm bằng cây cỏ, phát hiện nơi này tựa như một mê
cung nhỏ vắng vẻ, mỗi lần đi qua một lối đi thì sẽ nhìn thấy cảnh sắc
khác biệt. Trong mảnh sân thứ nhất có đủ loại loài hoa đẹp, trong mảnh
sân thứ hai đặt hai hàng cây tùng, trong mảnh sân thứ ba lại có một cái
hồ nhỏ, bên hồ còn có một chiếc xích đu.
Ánh trăng ấm áp, hồ nước trong veo, hoa dại bám víu dây xích đu lẳng lặng dưới ánh trăng.
Trong nháy mắt, Mộc Tiểu Thụ say đắm nơi này.
Cô vui thích chạy tới trước hồ, ngồi trên chiếc xích đu. Từ rất xa có
thể trông thấy ngôi nhà sáng trưng thấp thoáng trong nhánh cây, bên tai
còn loáng thoáng nghe được tiếng đàn vi-ô-lông tại bữa tiệc. Cô cầm
miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, mũi chân nhón từng cái. Dây xích đu
vung lên rồi hạ xuống.
Bốn phía yên tĩnh đến mức ngay cả côn trùng cũng không nỡ quấy rầy, cho
đến khi có tiếng “phịch” vang lên ở đằng sau chiếc xích đu.
Mộc Tiểu Thụ ngờ vực quay đầu nhìn phía sau, không có gì hết.
Ở phía sau đó là một bức tường bằng bụi cây cao ngất được cắt tỉa gọn gàng, bên kia bức tường cây là một mảnh sân nhỏ khác.
Tiếng phịch lại vang lên lần nữa, tựa như tiếng bao bố từ trên cao rớt
xuống đất. Cô hoàn toàn xác định âm thanh này đến từ mảnh sân bên kia.
Trong cái sân đó rốt cuộc có gì nhỉ?
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy cô đưa ra quyết định mà cô hối hận nhất cả đời này.
Cô nhảy xuống xích đu, rón ra rón rén đi tới cạnh tường cây, ngồi xổm
xuống đẩy bụi cây ra một khe hở, thông qua khe hở của nhánh cây mà híp
mắt nhìn vào bên trong.
Cô trông thấy một người chết.
Người trung niên kia đã không còn hô hấp giống như một cái bao bố rách
nát nằm ngã cạnh bụi cây. Lỗ máu trên trán ông ta đang bốc khói, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào mắt Mộc Tiểu Thụ.
Cô sợ tới mức trái tim gần như ngừng đập, cô theo phản xạ bịt miệng mình để ngăn lại tiếng thét kinh hoảng từ trong cổ họng không thể khống chế
mà muốn thốt ra.
Cô không được hét lên. Bởi vì cô không chỉ nhìn thấy người chết trong sân, còn có người sống khác, không chỉ một người.
Hung thủ còn chưa rời khỏi, vẫn nhàn nhã đứng tại hiện trường gây án, hình như không hề để ý sẽ bị người khác phát hiện.
Cô nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen cung kính đứng quanh một chiếc xe lăn. Người ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía cô. Người kia mặc lễ
phục màu đen, bóng lưng vô cùng gầy yếu, tựa như một con dơi khô héo.
Trong tay hắn cầm một khẩu súng, họng súng vẫn còn bốc khói.
Bàn tay nắm khẩu súng trắng nõn thon dài, khớp xương rõ rệt, tôn lên
vòng hoa văn tơ vàng ở cổ tay áo, lộ ra phong thái quý tộc hắc ám.
Đột nhiên, bàn tay kia chuyển động, họng súng ngắm vào thứ gì đó tròn
tròn cạnh xe lăn. Sau tiếng phốc, cái thứ tròn tròn kia vốn giãy dụa
chợt bất động.
Một người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh lấy ra cái gì đó nhuộm máu từ thứ
kia, rồi ném vào một cái túi. Lúc ném qua cô rốt cuộc thấy rõ cái thứ
tròn tròn là cái gì.
Là một con chó Husky bị móc mắt.
Mộc Tiểu Thụ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, đồ ngọt vừa nuốt xuống không bao lâu đang chộn rộn trong thực quản. Toàn thân cô lạnh run, đầu óc trống
rỗng. Cô muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng phát hiện mình không có di
động. Biện pháp duy nhất là quay về ngôi nhà tìm người, nhưng đám người
này sẽ cho cô thời gian chạy về tìm kiếm cứu viện sao?
Cho dù thế nào, cô cũng không thể tiếp tục ở lại đây. Cô không muốn bị diệt khẩu.
Cô từ từ chậm rãi rời khỏi bụi cây, trái tim treo trên cao, chiếc váy trên người đã bị thấm ướt mồ hôi, dính sát trên làn da.
Ngay lúc cô nghĩ rằng mình có thể thuận lợi thoát thân, thì một bàn tay
dùng tốc độ nhanh như chớp đâm xuyên qua bụi cây, vô cùng chính xác và
dã man túm lấy cổ cô, kéo cô ra bụi cây.
Cô cứ vậy bị bại lộ trước mặt đám côn đồ. Hai má bị xướt bởi vì bụi cây
đâm trúng, nỗi đau nhoi nhói lan tràn tới cánh tay và bắp chân của cô.
Nhưng mà đau nhất phải kể tới cổ cô, áp lực buộc quanh cổ cô cực lớn, cô cảm thấy cổ họng bị bóp chặt. Nỗi đau dữ dội cùng với nỗi sợ thiếu
dưỡng khí khiến toàn thân cô bất giác co rút.
“Thả cô ấy ra.”
Giây tiếp theo, cô đã bị ném xuống đất. Cô sờ cổ mình đã mất đi cảm
giác, run rẩy ngẩng đầu lên, người ra lệnh thả cô là người ngồi trên xe
lăn, hắn đang nhíu mày nhìn cô.
Không ngờ thủ lĩnh của bọn giết người lại là một người đàn ông còn trẻ.
Sắc mặt hắn tái nhợt gầy yếu, ngũ quan cũng
rất tinh xảo —— ánh mắt hẹp
dài, mũi cao thanh tú, màu môi mỏng tươi sáng, rõ ràng là khí chất lạnh
lẽo lại cố tình mang theo vẻ quyến rũ u ám. Chóp mũi hắn hơi cụp lại,
tăng thêm mấy phần hung bạo.
Chàng trai tuấn tú trắng bệch gầy như bộ xương, bao bọc trong bộ lễ phục kiểu tây màu đen viền vàng, toàn thân lộ ra sát khí thèm máu.
Tựa như con quỷ hút máu trong đêm tối.
Mộc Tiểu Thụ không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà đối diện người đàn ông
trẻ tuổi giống như con quỷ hút máu kia, cô nhìn vào con ngươi màu nâu
đậm của hắn, nhưng không thể nào đọc được cảm xúc phức tạp trong mắt
hắn. Cô chỉ biết, cô chắc chắn sẽ chết.
“Thiếu gia?” Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu xin chỉ thị.
Người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn ngỡ ngàng. Bỗng nhiên, hắn đột ngột kéo cánh tay Mộc Tiểu Thụ: “Tay em…”
“Tôi xin anh, đừng chặt tay tôi… Tôi xin anh, anh giết tôi cũng được
nhưng đừng chặt tay tôi…” Trong chớp mắt Mộc Tiểu Thụ sụp đổ. Nước mắt
không thể kiềm nén mà trào ra hốc mắt, cô đau khổ cầu xin, “Tôi cam đoan tôi sẽ không nói ra chuyện đã nhìn thấy ngày hôm nay, hãy tha cho tôi
đi, xin anh hãy tha cho tôi…”
Vẻ kinh ngạc lướt qua trên khuôn mặt người đàn ông kia, hắn thả tay cô
ra, nhìn cô mau chóng rút tay về sau khi được tự do, toàn thân cô co
lại.
“Em cho rằng, tôi sẽ giết em sao?” Âm thanh hắn lạnh như băng không có chút cảm tình.
Cô run rẩy nhìn hắn, không dám nói lời nào, sợ nói sai cái gì sẽ kích thích sát ý của hắn.
Hắn nhìn cô gái trước mắt giống như chú cún con rơi xuống nước, trong
lòng hắn bực dọc. Lửa giận vô cớ tàn phá dưới đáy lòng, hắn quát: “Đừng
nhìn tôi như vậy!”
Cô mau chóng cúi đầu, trong khoảnh khắc cúi đầu cô nhìn thấy khẩu súng nằm trong bàn tay hắn, vì thế cô càng co người lại hơn.
Hắn thu hết nỗi sợ hãi và sự căm ghét của cô vào trong đáy mắt, ngọn lửa trong lòng không hiểu sao đã được dập tắt.
“Em tên gì?” Hắn hỏi.
Cô ngớ ra nhìn hắn, không nói lời nào.
“Một là nói cho tôi biết tên của em, hai là chết. Hai cái này em tự chọn đi.” Hắn lạnh lùng bổ sung một câu, “Đừng hòng lừa gạt tôi.”
“Mộc Lạc Phân.” Cô mau chóng mở miệng.
Vẻ tàn nhẫn trong mắt hắn giảm đi mấy phần. Sau một lúc lâu, hắn nhìn cô: “Được. Bây giờ em có thể cút đi rồi.”
Cô nghi ngờ mình đã nghe lầm.
“Cút!” Hắn hung hăng nện một quyền trên tay vịn xe lăn.
Cô đứng lên ngay, không cho hắn cơ hội đổi ý, vội vã chạy ra khỏi mảnh sân.
Trong sân khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hắn hung hăng ném khẩu súng xuống đất, ánh mắt đầy ý hận thấu xương, cùng với sự bối rối không biết làm sao.
Loạn rồi, tất cả đều loạn rồi. Lần đầu tiên cô gặp hắn, không nên như thế này.
Mộc Tiểu Thụ giống như điên loạn chạy ra bên ngoài, cho đến khi nhìn
thấy ánh đèn của ngôi nhà gần trong gang tấc. Nhưng cô không đẩy cửa ra, thế giới đằng sau cánh cửa nhảy múa hát hò kia khiến cô cảm thấy sợ
hãi.
Cô nhìn thấy một người trong đám người đồ đen từ ngoài ban công đi vào
đại sảnh. Xuyên qua cửa sổ sát đất, cô rõ ràng trông thấy bồi bàn của
bữa tiệc khom lưng với người đàn ông kia, sau đó dẫn hắn đi vòng qua đại sảnh, hướng về phía phòng trong.
Tầm mắt chỉ đến đó rồi ngừng lại.
Cô lau nước mắt, xoay người, chạy như bay trong bóng đêm. Cô dựa vào trí nhớ chạy trong Quỳnh Tạ, lướt qua hết nhà này rồi nhà kia. Cô dùng hết
sức lao đi, hai chân như nhũn ra, nhưng vẫn liều mạng chạy về phía
trước.
Rốt cuộc, nhà họ Mộc xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Cũng chỉ có nơi này là chỗ lánh nạn còn lại của cô.
Bên trong im ắng, không người. Cô chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa
phòng, cứng nhắc cởi quần áo, tắm rửa, thay đồ ngủ, sau đó bọc mình
trong chăn.
Từ dưới gối đầu cô lấy ra quyển sổ vẽ tranh, trên trang giấy vẽ một cây xoài, ngồi trên cây là một cậu thiếu niên trầm tĩnh.
Mộc Tiểu Thụ ôm chặt quyển sổ vào lòng, cô lẩm nhẩm giống như ngày trước khi gặp chuyện không vui: “Tất cả đều sẽ tốt thôi, hãy cho em một chút
sức mạnh, hãy cho em một chút sức mạnh…”
Hãy cho em một chút sức mạnh, một chút là được rồi. Tất cả đều sẽ tốt thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com