"Tử thần thực tử tấn công."
***
Harry tỉnh dậy giữa cơn đau.
Tuy nhiên, cái đau đớn ấy không nằm trên bàn tay bị thương tối qua mà lại xuất phát từ trán cậu.
Vết sẹo nơi đó bỏng rát dữ dội khiến cậu trợn to đôi con ngươi nhòa lệ.
Tia nắng chói chang đã lọt qua cửa sổ, cậu khẽ nheo mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài.
Chăn mền trên người rất êm ái dễ chịu nhưng cậu còn chưa hình dung được mình đang ở đâu.
Cuối cùng nhớ ra một chuyện, cậu lập tức quýnh lên.
Vơ lấy đôi kiếng trên đầu giường, cậu bật dậy ba chân bốn cẳng tròng bộ đồ hôm qua Matt đưa mình vào, để chân trần nhảy xuống giường, nháo nhào luống cuống tìm giày.
"Harry." Cedric bị cậu bỏ qua bay đến, lớn tiếng gọi cậu: "Em chưa tỉnh ngủ ư?"
"Khó nói lắm." Harry vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa cái trán đã dịu lại, tự hỏi liệu trận đau nhức vừa rồi có phải chỉ là một cơn mơ hay không.
Tuy nhiên, cậu nhanh chóng hiểu ra Cedric đang nói gì nên không kìm được tiếng than thảm thiết: "Sao anh không gọi em dậy? Trễ thế này rồi."
"Anh thấy em ngủ say quá." Cedric cũng không bận tâm, nhẹ nhàng bảo: "Lâu lắm rồi mới thấy em được ngủ đẫy giấc như vậy."
Harry ngơ ngác nhìn anh, ngập ngừng đáp: "Vâng, vâng.
Em còn tưởng anh sẽ sốt ruột chút chút."
"Anh cũng khá bồn chồn đó, nhưng anh không muốn để em mệt mỏi quá sức." Cedric chân thành nói: "Dẫu sao thì anh đã gây nhiều phiền phức cho em lắm rồi."
"Sao cơ? Không đâu.
Là em muốn giúp anh thôi." Harry bất giác thốt lên.
"Chỉ là muốn giúp anh ư..." Nom Cedric cực kì vui vẻ.
Anh tiếp lời: "Chị của Matt về rồi.
Cô ấy tốt bụng lắm, dặn Matt không hối em dậy.
Có điều anh nghĩ em mặc đồ của cổ vầy miết thì không hay cho lắm."
"À, phải ha." Harry vỗ trán, cởi phăng áo ra để trần nửa người trên, lục lọi trong rương của mình, ráng kiếm cho ra một bộ đồ coi mặc được.
Khi ra khỏi phòng, cậu lần đến nhà bếp như Cedric đã chỉ.
Matt đang buồn chán tựa bên khung cửa, gõ gõ ngón tay lên đó.
Đôi mắt to tròn lanh lợi thi thoảng khẽ đảo.
Chị gái Alina của cậu nhóc thì đang bận bịu.
Trông cô toát lên vẻ tháo vát, tuy vóc dáng không cao nhưng người thanh mảnh.
So với những cô gái đồng trang lứa thì cô có phần nhanh nhạy và trải đời hơn.
Bắt gặp Harry bước tới, hai chị em đồng thời ngừng động tác trên tay, đồng thời dõi mắt về phía cậu.
Harry hơi ngại ngùng: "Em xin lỗi.
Không ngờ là em dậy trễ dữ vậy."
"Do chị đã bảo Matt thế.
Hẳn em đã rất mệt phải không." Alina mỉm cười, giọng cô nghe hơi lạ vì pha chút ngữ điệu địa phương nhưng vẫn rất êm tai: "Nhà chị hiếm có khách ghé chơi lắm.
Tụi chị cứ lo chưa tiếp đãi em chu đáo hay nhà cửa có chỗ nào không ổn gây khó chịu cho em thôi."
"Không đâu ạ.
Ở đây rất thoải mái." Harry vừa nói vừa bối rối kéo nhẹ góc áo.
Chị em Alina không rành chiêu đãi khách khứa thì cậu cũng không giỏi chuyện trò giao lưu cùng người khác cho lắm.
Thêm nữa, cậu cứ có cảm giác ăn mặc nhếch nhác sẽ rất bất lịch sự với người ta.
Giữa chỉnh tới chỉnh lui, vết bầm tím còn hằn rõ trên mu bàn tay đập vào mắt cậu.
Nhưng may thay, cơn đau đã dứt từ hôm qua nên giờ chỉ cần để ý né nó ra thì sẽ ổn thoả.
"Chị ơi, chị có thuốc không?" Matt tinh mắt chú ý tới vết bầm này, áy náy nhìn Harry.
Để bù đắp lại, cậu bé kể: "Hồi qua tay ảnh bị nện trúng."
"Dạ." Harry cũng không định mách lẻo gì, chỉ bổ sung ngắn gọn: "Tối qua em lỡ tay đập trúng."
Bon họ cùng nhau ngồi xuống, Cedric đứng cạnh Harry.
Với anh thì đứng hay ngồi cũng không khác gì.
Matt khăng khăng đòi bôi thuốc cho Harry nên cậu đành chiều theo cậu bé.
Thấy nhóc con nghịch ngợm giờ lại cẩn thận dè dặt quá chừng, cậu không nén nổi nụ cười.
Bấy giờ Alina mới hỏi: "Chị nghe Matt nói em đến đây thăm nhà Diggory phải không? Em là bà con của họ nhỉ?"
"Gần như là vậy." Harry sững lại một thoáng rồi cười với Cedric tỏ ý xin lỗi: "Bà con xa lắm ạ."
Tiếp đó họ dùng bữa, đối với Harry là ăn sáng còn với hai chị em là ăn trưa.
Tuy đồ ăn đơn giản nhưng qua suốt quãng đường màn trời chiếu đất đằng đẵng kia, Harry vô cùng biết ơn chốn dừng chân này.
Họ hàn huyên hồi lâu về chuyện gia đình Cedric.
Nhờ Cedic ở bên nhắc lời mà Harry không để lộ xíu xiu sơ hở nào, Alina ban đầu còn hơi nghi ngờ đã hoàn toàn tin tưởng cậu.
Hay tin ông bà Diggory vẫn ở chỗ cũ chứ không hề dọn nhà và thật ra Matt chỉ bịa thôi, Cedric rất vui mừng.
Chí ít điều này đã làm lòng anh nhẹ nhõm đôi chút.
Alina tuyệt nhiên không biết chuyện đã xảy ra đêm hôm qua.
Ấy vậy mà khi Harry kéo rương với chổi của mình rời đi, cô vẫn gửi tặng cậu một túi bánh quy xinh xẻo.
Matt đứng sau lưng chị mình không thấy, lè lưỡi làm bộ lêu lêu Harry.
Lần này đến phiên Cedric dẫn đường.
Harry nghĩ ít ra không cần sợ Cedric chỉ sai lối.
Họ đã từ bỏ việc nhờ Matt đi nghe ngóng tin tức trước, quyết định thẳng tiến đến nhà Cedric luôn nên Matt không vui.
"Em không phải lừa đảo mà." Cậu bé liên tục nhấn mạnh: "Tại tối đó hết cách rồi.
Ai bảo anh không quen biết chị em chứ.
Người chưa rõ chuyện nhà em có mỗi mình anh thôi."
Trên đường đi họ hiếm khi chạm mặt người khác, mà chính bởi Harry muốn tránh gặp người khác nên đã nhờ Matt ưu tiên chọn những ngõ tắt vắng bóng người qua.
Cả Matt lẫn Cedric đều rành những lối nhỏ quanh co chằng chịt này như lòng bàn tay.
Lúc họ tới được đầu hẻm nọ cách nhà Cedric còn mỗi đoạn ngắn mỗi bức tường, rốt cuộc Harry cũng đầu hàng dưới những đợt tấn công bằng lời nói của Matt: "Vậy thì theo kế hoạch ban đầu, em thử dò la tình hình xíu nhé."
Cedric cũng khẽ gật đầu, mặt anh hơi ửng hồng.
Dù Harry không rõ có phải do quá phần khích hay không, một linh hồn lại thể hiện được nhiều biểu cảm đến thế đúng là khá kì lạ.
Lạ thật, nhưng không tệ.
Matt nhanh chóng chạy xa, Harry đặt rương trong góc đứng đợi cậu bé.
Cedric dạo quanh tới lui, hay có thể nói là lững thững bay dọc con hẻm tựa đang hoài niệm một điều gì đó.
Đến giờ phút này Harry mới nhận ra rằng dường như suốt quãng đường phiêu bạt ngắn ngủi, Cedric chưa từng kể chuyện gia đình hay ba má anh với mình lần nào.
Họ luôn phải xoay xở đổi lấy thức ăn, tìm biện pháp cưỡi chổi tránh những người đi đường khác, nghĩ cách kiếm mấy đôi giày vừa chân.
Mỗi một ngày đều bộn bề trăm ngàn việc sinh hoạt đời thường vụn vặt, họ