Hoàng thượng Thiên Vinh dù sao cũng là thiên tử, năng lực tiếp nhận dù sao cũng mạnh hơn người khác một chút. Hơn nữa hắn cũng là người thân của Diêu Thiên, hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cũng coi là cùng chung hoạn nạn rồi.
Hắn biết nỗi khổ của Diêu Thiên, nữ nhân của mình nhiều nhưng hắn lại không có.
Một người rất tịch mịch, phi thường phi thường tịch mịch.
Thiên Vinh ngồi xuống, nhấc bút lên nói: “Diêu Thiên, hi vọng ngươi có thể hạnh phúc.” Nói xong hạ bút viết.
“Dừng tay.” Một tiếng quát nhẹ, ngoài cửa hai người vội vàng đi tới.
Một nam một nữ.
Nam tử thân hình cao lớn, dung mạo hết sức thanh tú. Mà nữ tử một thân quý khí, khiến hai mắt Kinh Kinh tỏa sáng. Hơn nữa nàng rất nhanh đoán được thân phận của nàng, bởi vì dung mạo nữ nhân kia giống như in Diêu Thiên.
Nàng nhìn Diêu Thiên, chỉ thấy cặp mắt hắn lạnh lẽo, từng chữ từng chữ nói: “Không cần ngươi quản.”
Nữ tử lập tức lộ ra nét mặt thương tổn, nàng từ từ đi về phía Diêu Thiên, đưa tay muốn sờ mặt của hắn, nói: “Tiểu Thiên......”
“Hoàng thượng, ngươi còn đang phát ngốc cái gì.” Diêu Thiên không để ý tới nàng, nói với hoàng thượng.
Hoàng thượng lại đứng lên, nói: “Cô cô và dượng vì sao lại tới, thật là khách ít đến, mau mời ngồi.”
Cô cô?
Nữ nhân kia chẳng phải chính là Bích Dao công chúa? Tỷ tỷ của tiên đế, mẹ ruột Diêu Thiên?
Kinh Kinh muốn chào hỏi với nàng (công chúa), thế nhưng công chúa nàng thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng (Kinh Kinh) một cái. Nàng (KK) có chút bực mình, cũng không thèm để ý nàng (công chúa).
Bích Dao công chúa nhẹ thi lễ, nói: “Tham kiến hoàng thượng.”
Thiên Vinh nói: “Không cần nhiều lễ như vậy, mời cô cô và dượng ngồi.”
Bích Dao công chúa nói: “Không cần, ta tới chỉ là muốn ngăn cản đứa nhỏ này làm ra chuyện người đời không thể tha thứ.”
Diêu Thiên đột nhiên bật cười, nói: “Chuyện người đời không thể tha thứ ta sớm đã làm qua, cũng không cần người ngoài đồng ý.”
Bích Dao công chúa liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Các ngươi thế nhưng...... Vô luận như thế nào, ta không cho các ngươi ở chung một chỗ.”
Diêu Thiên nói: “Không thể nào.”
Bích Dao công chúa giận dữ nói: “Ngươi......”
Nam nhân bên cạnh kéo nàng, nói: “Bích Dao, để cho Tiểu Thiên tự cân nhắc đi, hắn dù sao......”
“Hoa Nhan, nếu như hắn biết suy nghĩ cũng sẽ không rơi vào kết quả hiện tại. Vì một nữ nhân, hủy đi thanh danh và chính bản thân mình.” Bích Dao công chúa đau lòng nói.
Diêu Thiên nói: “Như vậy vì bản thân vui vẻ mà để cho hài tử của mình trở thành dã chủng (con hoang) không ai chấp nhận, hơn nữa lại biện ra lời nói dối đưa người đến trong chùa để cho hắn cả đời không thể ra ngoài gặp người là ai?”
Mặt Bích Dao công chúa đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ vì chuyện năm đó mà mặt đỏ bừng.
Mà nam tử kêu Hoa Nhan kia càng nhíu mày, nói: “Diêu Thiên, làm sao ngươi có thể nói với mẫu thân của ngươi như vậy?”
Diêu Thiên nói: “Chuyện năm đó ta cũng không muốn nhắc lại nữa, cho nên các ngươi cũng không cần quản chuyện của ta. Thân là con trai của các ngươi, đối với tình cảm cũng nghiêm túc sẽ không thua bởi các ngươi.” Nói xong hắn giữ chặt tay Kinh Kinh, quang minh chính đại.
Bích Dao công chúa lạnh lùng nói: “Vậy ngươi cũng biết, con trai của mình đối với tình cảm cũng nghiêm túc như vậy.”
Diêu Thiên cười nói: “Thì ra là hắn, không nghĩ tới lại vẫn là nghĩ biện pháp muốn thông báo cho các ngươi. Theo lý thì Xuân Hỉ đã hoàn toàn bị ta phong kín, ở trong phủ có năng lực giúp hắn truyền tin......” Hắn nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Là Tố Vân.”
Bích Dao công chúa nói: “Ngươi cướp thê tử của hắn, là muốn phụ tử (cha con) trở mặt thành thù sao?”
Kinh Kinh rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: “Ta không phải là thê tử của con trai hắn.”
Diêu Thiên dịu dàng cười với nàng một tiếng nói: “Đúng, thê tử chân chính của Viễn Từ chỉ có một, đó chính là Tố Vân. Hắn và Kinh Kinh căn bản chỉ có danh nghĩa phu thê, vài ngày trước là hắn chủ động viết hưu thư, giữa hai người ngay cả danh phận cũng không có.”[tan_hye,d,d,l,q,d]
Bích Dao công chúa ngược lại không biết những thứ này, nhưng nàng cố chấp nói: “Ngay cả như vậy, các ngươi cũng không thể trở thành phu thê. Ngươi thân là quốc sư, tại sao có thể vì loại chuyện này mà không chú ý thân phận của mình......”
Diêu Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, nói: “Đối với ngươi mà nói, thân phận và người yêu cái nào quan trọng?”
Bích Dao công chúa không nói, mà Hoa Nhan lại nói: “Bích Dao, hài tử nếu thích thì theo hắn đi! Dù sao chúng ta năm đó thật sự có lỗi với hắn, hiện tại lại không cho hắn hạnh phúc.”
Bích Dao công chúa nói: “Nhưng là......”
Hoa Nhan nói với Diêu Thiên: “Ngươi xác định có thể tiếp nhận được tất cả sao?”
Diêu Thiên nói: “Ta đã không phải hài tử rồi, không cần các ngươi xen vào nữa. Hoàng thượng, xin hạ chỉ.”
Hoàng thượng Thiên Vinh nói: “Thật sự hạ chỉ?”
Bích Dao công chúa nói: “Như vậy cũng xin hoàng thượng miễn chức vụ Quốc sư của hắn.”
Hoàng thượng Thiên Vinh lập tức nói: “Chỉ có điểm này không được.”
Bích Dao công chúa nói: “Một mình Bích Dao ta đã khiến hoàng gia hổ thẹn, không thể để cho con trai của mình......”
Thiên Vinh lập tức nói: “Chỉ có điểm này không được, cô cô mời suy nghĩ vì quốc gia để cho biểu huynh tiếp tục làm quan.” Khóe miệng hắn co rút, tại sao chuyện trong nhà bọn họ lại phải liên lụy đến quốc gia của hắn đây?
Bích Dao công chúa khổ sở nói: “Này?”
Kinh Kinh cũng không nói chuyện với nàng chỉ nói với Diêu Thiên: “Chàng nói, quốc gia quan trọng hay là thanh danh quan trọng?”
Diêu Thiên cười nói: “Quốc gia.”
Kinh Kinh lại nói: “Vì quốc gia mà bỏ qua thanh danh, người ta sẽ nói chàng là cái gì?”
Diêu Thiên nói: “Vì dân vì nước, trong lòng đại nghĩa.”
Kinh Kinh cười nói: “Vậy vì thanh danh mà bỏ qua quốc gia, người ta sẽ nói chàng như thế nào?”
Diêu Thiên nói: “Vì tư lợi.”
Kinh Kinh gật đầu, người tướng công này thật là tâm đầu ý hợp rồi, vô luận nàng nói cái gì hắn đều có thể đáp được.
Bích Dao công chúa hình như thấy một chút hy vọng cuối cùng, nàng (BD) từ trong mấy câu nói của Kinh Kinh biết nàng (KK) có thể là nữ tử hiểu lễ phép, vì vậy nói: “Vị này chính là Mễ gia tiểu thư đi, ngươi cũng biết Tiểu Thiên chỉ vì ngươi có thể mất toàn bộ thanh danh và địa vị, nếu như ngươi đồng ý lui một bước không gả vào quốc sư phủ, ta bảo đảm viện của ngươi còn có thể hùng vĩ hơn với quốc sư phủ.”
Kinh Kinh lại nói: “Ta muốn quang minh chính đại gả vào, ta không muốn làm nữ nhân Kim Ốc Tàng Kiều không thấy được ánh sáng.” Những ngày qua đã chịu đủ rồi.
Diêu Thiên thế mới biết thật ra Kinh Kinh trong lòng đều đã rõ ràng minh bạch, chỉ là vì không muốn hắn lo lắng mà không nói rõ ràng với hắn. Nghĩ vậy ôm chặt nàng nói: “Coi như nàng (BD) không đồng ý ta cũng sẽ lấy người vào cửa, ý chỉ này nhất định phải hạ.”
Bích Dao công chúa nói: “Lấy lý do gì?”
Diêu Thiên đột nhiên cười nói: “Vốn là không nghĩ tới, nhưng khi nhìn thấy các ngươi ta lại nghĩ tới. Hoàng thượng, ngươi chỉ cần viết bởi vì nguyên nhân trưởng nữ Mễ gia Mễ
Kinh Kinh là đệ tử tiên nhân, sớm có hôn ước với co của tiên nhân là ta. Chỉ là ma xui quỷ khiến gả sai, hiện đã có được Tiên Nhân chỉ điểm hiểu được tiền căn hậu quả (nguyên nhân kết quả), tái giá làm thê Diêu Thiên.”
Bích Dao công chúa và Hoa Nhan toàn bộ ngơ ngẩn, loại lý do này lại có ai tin? Nhưng lại muốn Diêu Thiên một người hiện nghe nói là con trai thần Tiên là rất tin tưởng không hề nghi ngờ, chỉ có Thần Tiên mới làm mối mới có thể làm nhạt đi loại chuyện cha cưới con dâu này.
Chỉ là, như vậy vẫn là ****!
Hoàng thượng Thiên Vinh cũng không chờ bọn hắn tiếp tục thương lượng, vạn nhất bức Diêu Thiên rời đi quốc sư đại nhân của hắn sẽ không có. Vì mình, vì triều đình hắn liều mạng viết thánh chỉ.
Mà Bích Dao thấy ba người trước mắt đã quyết tâm, một là nhất định cưới, một là nhất định gả, một là nhất định muốn quét sạch thanh danh thần tử.
Nàng sâu kín thở dài nói: “Tiểu Thiên, cho dù ngươi vừa lòng đẹp ý rồi, như thế tâm tình Viễn Từ thì sao? Trong thư hắn nói, nữ nhân này hắn không muốn buông tay.”
Diêu Thiên nói: “Hắn nếu có bản lãnh thì tự mình tới giành.”
“Ngươi......” Bích Dao công chúa im lặng, đứa con trai này tính tình càng ngày càng cổ quái, thật không biết hắn giống người nào.
Hoa Nhan từ trước đến giờ là một người hết sức thành thật, mặc dù mình thân ở thâm cung học được một chút thủ đoạn triền đấu, nhưng rốt cuộc chỉ là tranh đấu giữa các nữ nhân. Tuy nói năm đó mình và Hoa Nhan hết sức thái quá, sau khi bị phụ hoàng phản đối liền bỏ trốn thậm chí sinh ra Diêu Thiên.
Đứa con trai này cuối cùng là không có đám cưới lại ra sinh, đối với hoàng gia là một sỉ nhục. Cho nên bọn họ bức ép đưa người đến chùa làm hòa thượng, cho đến khi bọn họ nghĩ ra biện pháp tìm lý do đón người trở về.
Sau, nàng cảm giác, tâm cơ đứa con trai này thật sự quá thâm trầm. Vô luận làm việc hay tác phong đều khác cha hắn, thậm chí khắp nơi mang theo tàn nhẫn.
Những thứ kia cũng không tính là cái gì, dù sao nam nhân tranh đoạt vì địa vị mình là rất bình thường. Nhưng là, hắn đối với phương diện nữ sắc từ trước đến giờ đều nghe theo khuôn phép, không nghĩ vừa muốn ra tay ngay cả con dâu của mình cũng dám ra tay.
Bích Dao vốn tưởng rằng Mễ Kinh Kinh là một nữ tử kiều diễm, nhưng vừa nhìn thấy bất quá là một tiểu nữ hài, cho rằng nàng sẽ không có nhiều thủ đoạn đi quyến rũ nam nhân như vậy. Rốt cuộc nàng làm thế nào hấp dẫn đôi phụ tử này, chẳng lẽ muốn cho nhà bọn họ không thể không tạo thành càng nhiều tổn thương do nội đấu hơn sao?
Nàng nhìn chằm chằm Kinh Kinh, nhưng Kinh Kinh lại quay đầu sang một bên làm như không nhìn thấy.
“Mễ tiểu thư, cho dù ngươi nguyện ý gả, ngươi chắc chắn người nhà của ngươi có thể chịu đựng người khác chỉ chỉ chỏ chỏ sao?” Bích Dao không muốn buông tha.
Kinh Kinh lôi kéo Diêu Thiên tay, nói: “Tướng công ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Khóe miệng Bích Dao co rút, nha đầu này là cái gì cũng không hiểu hay là quá ngây thơ?
“Bản thân hắn còn khó bảo toàn đấy?”
“Vậy thì ta bảo vệ hắn.”
“Làm sao ngươi bảo vệ hắn?”
“Cùng lắm thì, ta làm giả thành thật, ngày thành thân đó mời Thần tiên tới tham gia hôn lễ, tất cả mọi người cho là đây là sự thật, như vậy bọn họ đều thảo luận về thần tiên, không ai trách hắn rồi.” [tan_hye,d,d,l,q,d]
Diêu Thiên vỗ trán, hắn thật không phải là chán ghét Thần Tiên bình thường.
“Nếu như bọn họ vẫn trách các ngươi nghịch thiên **** đây?”
Kinh Kinh ngẩn ra, sau đó gãi gãi đầu nói: “Cắt, đám người kia thật rãnh rỗi không có việc gì làm. Thiên Đô không quản bọn họ quản...... Cái gì.” Vốn là muốn nói tục, nhưng là rốt cuộc bởi vì Diêu Thiên bên cạnh không muốn quá tổn hại hình tượng chính mình khổ cực xây dựng.
Bích Dao công chúa còn muốn nói điều gì, lúc này hoàng thượng nói: “Thánh chỉ đã viết xong.”
Bích Dao cau mày, như thế nào viết nhanh như vậy?
Mà Diêu Thiên bỗng nhiên quỳ xuống, nói: “Tạ ý chỉ hoàng thượng.”
Hoàng thượng Thiên Vinh cơ hồ rơi lệ, nói: “Quốc sư đại nhân mời ngàn vạn phải nhớ duy trì hình tượng của mình.”
Diêu Thiên cười nói: “Sẽ.” Sau đó tiếp chỉ đứng ở bên cạnh phụ mẫu nói: “Còn có cái gì nói với ta sao?”
Sắc mặt Bích Dao tái nhợt, một câu nói cũng nói không ra. Ngược lại Hoa Nhan nói: “Nếu như Viễn Từ không quen với cuộc sống ở quốc sư phủ thì để cho hắn đi với chúng ta thôi!”
Diêu Thiên hiện tại rất hài lòng, nói: “Tốt! Chỉ là hai vị có muốn tham gia xong hôn lễ của con trai rồi hãy trở về hay không?”
Bích Dao thở dài, nói: “Không cần.” Nói xong xoay người rời đi.
Mà Hoa Nhan đuổi theo, nói: “Bích Dao......” Hắn ngăn nàng lại nói: “Lưu lại hai ngày.”
Bích Dao rơi lệ nói: “Năm đó tình hình ngươi bị khó xử đã làm tan nát lòng ta, ta không muốn nhìn thấy hắn cũng giống vậy.”
Hoa Nhan nghĩ thầm, rốt cuộc vẫn là mẫu tử (mẹ con), vô luận hắn làm sai chuyện gì cuối cùng vẫn là nhi tử (con trai). Vì vậy khẽ mỉm cười nói: “Hắn và ta khác nhau, hắn hiện tại tự chủ. Lúc ấy ta để ý cảm thụ của người nhà, nhưng hắn thì một chút gánh nặng này cũng không có.”
Trong lòng Bích Dao càng khổ, thật ra thì bọn họ vốn là nhà của hắn, nhưng bởi vì bị ép mà tách ra, biến thành tình hình trước mắt như vậy.