“Vâng …bây giờ con đang trên đường đến tập đoàn IP&G.”
Mặt trời lên cao vào buổi trưa, một chiếc Rolls Royce màu vàng
sâm banh đang ổn định chạy về hướng trung tâm thành phố. Kiều
Bích Ngọc đang ngồi ở ghế sau và nói chuyện điện thoại với ông cụ
Quách: “Tuần sau sẽ có một cuộc họp lớp các bạn học cấp ba, bạn
ấy vừa hay cũng là nhân viên của công ty.”
“Quách Cao Minh?” Ông cụ ở đầu bên kia đột nhiên hỏi đến một
cái tên.
Cửa kính xe phản chiếu biểu cảm hơi giật mình của Kiều Bích
Ngọc, cô thành thật nói: “Anh ấy không sao, mấy ngày nay anh ấy
cũng không bị đau đầu nữa.”
Ông cụ Quách buông một câu trước khi cúp máy: “Nếu con đã
đến công ty thì gọi cho nó một cuộc điện thoại nhé…”
Gọi điện thoại cho Quách Cao Minh sao?
Cô chạm ngón tay vào màn hình điện thoại và nhìn vào số điện
thoại của Quách Cao Minh, có chút do dự nhưng vẫn bấm gọi.
Điện thoại để sát bên tai, có chút khẩn trương không biết nên nói
gì với anh ấy, nhưng một lúc lâu sau, Kiều Bích Ngọc buông điện
thoại xuống, trong mắt hiện lên một tia mất mát không rõ nguyên
nhân.
Không ai bắt điện thoại di động của anh ấy.
Vừa rồi còn khẩn trương cái gì chứ, cô cảm thấy gần đây mình rất
nhạy cảm.
[Hiện giờ tôi đang ở đại sảnh tầng một của tập đoàn IP&G, tôi
đến để gặp bạn một chút nữa thì đi ăn trưa.] Khi xe đến công ty, cô
xuống xe, tiện tay soạn một tin nhắn và gửi cho Quách Cao Minh.
Đợi mười phút, cô không hề nhận được tin nhắn hồi âm, Kiểu
Bích Ngọc cũng không mấy để tâm, chắc là anh ấy đang bận.
Cô ấy bước vào đại sảnh của tập đoàn, lần trước hẹn Châu Mỹ
Duy nhưng vẫn chưa gặp được, lần này Kiều Bích Ngọc dứt khoát đến
công ty đợi cô tan ca.
Khi đã gần đến mười hai giờ, các nhân viên bắt đầu xuống lầu ăn
trưa, năm lối vào thang máy phía tây bắt đầu đông đúc.
“Châu Mỹ Duy?”
Kiểu Bích Ngọc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ âu phục màu
đen ở lối vào thang máy, trên môi nở nụ cười.
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, bọn họ đã không gặp
nhau gần bảy năm, nhưng Châu Mỹ Duy vẫn như trước, bộ dạng
không có gì thay đổi.
“Châu Mỹ Duy, làm phiền cô đừng đem những khoản nợ của mình
tới công ty làm náo loạn. Làm chung một bộ phận với loại người như
cô đúng là thật mất mặt.”
Ngay khi Kiều Bích Ngọc đến gần, liền nghe thấy một giọng nữ
chói tai, đầy kiêu ngạo và chế giễu.
“Này, sao cô ăn nói lại khó nghe như vậy chứ.” Kiều Bích Ngọc
trực tiếp hướng về phía đó quát lên.
Nghe thấy có người ngoài can thiệp, hai người phụ nữ đang tranh
cãi đồng thời quay đầu nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.
Châu Mỹ Duy vừa nhìn đã nhận ra cô ngay: “Kiều Bích Ngọc.”
Giọng nói có chút kích động hô tên cô.
Còn sắc mặt của người phụ nữ vừa rồi cùng Châu Mỹ Duy tranh
cãi, đột nhiên trở nên khó coi, giống như sợ hãi điều gì đó, quay
người bước nhanh đi.
“Người phụ nữ vừa rồi… Kiểu Bích Ngọc nhìn bước chân vội
vàng của người kia, cảm thấy như thể trước đây đã quen biết cô.
“Quan Doanh.” Châu Mỹ Duy nhỏ giọng nói: “Cô ta cũng là bạn
học lớp cấp ba trước đây của chúng ta.”
Kiều Bích Ngọc hơi nhướng mày, hèn gì có chút quen mắt.
“Cô ta bắt nạt cậu à?”
Kiểu Bích Ngọc nhìn khuôn mặt bánh bèo trắng nõn trước đây
của Châu Mỹ Duy, rõ ràng là có khí chất và trưởng thành hơn trước
một chút, nhưng cô gái này trông vẫn là bộ dạng yếu đuối dễ bắt nạt.
“Còn không tính, là mấy chuyện lộn xộn của gia đình mình thôi.
Châu Mỹ Duy rất tự nhiên khoác cánh tay dắt cô ra khỏi công ty, nhỏ
giọng nói: “Sáng nay mẹ mình đột nhiên chạy đến công ty gây
chuyện, vì vậy Quan Doanh mới nói như thế với mình.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Kiểu Bích Ngọc quay qua nhìn cô ấy, cô nhớ rằng mẹ của Châu
Mỹ Duy đã đưa cô ấy đi tái hôn khi cô ấy còn rất nhỏ, cha dượng rất
khắc nghiệt với cô ấy, mẹ cô ấy hùa theo người đàn ông kia, rất
thường xuyên vô lí mà giáo huấn cô ấy.
Hai người bọn cô đến một nhà hàng phương Tây, gọi một vài món
ăn trưa đơn giản.
Châu Mỹ Duy không ngần ngại gì, trực tiếp nói với cô: “Anh trai
rẻ tiền của mình sắp kết hôn, và mẹ mình muốn mình đưa cho anh ta
một tỷ đồng.”
“Cậu thật sự đưa cho anh ta à?” Kiều Bích Ngọc có chút tức giận.
Cô biết anh kế của Châu Mỹ Duy là một tên tệ hại, bình thường
chỉ biết ăn chơi bời, rõ ràng không phải là người giàu có gì cho kham,
nhưng vẫn muốn dùng thẻ tín dụng để quẹt hàng hiệu, sau đó tìm tới
Châu Mỹ Duy để cô thu dọn bãi chiến trường của anh ta.
Châu Mỹ Duy cầm ly trà sữa trên bàn lê nhấp một ngụm trà, cười
khổ nói: “Vừa mở miệng liền đòi một tỷ đồng của mình. Mình cũng
không phải tiểu thư con nhà giàu, mình làm gì có tiền.”
“Tháng trước mình đã nói với mẹ, thực sự không có một tỷ đồng,
nhiều nhất chỉ có thể cho anh ta một trăm triệu. Cậu cũng biết tính
cách của mẹ mình rồi đấy, bà ấy thích thiên vị hai cha con ba dượng,
suốt ngày sợ người ta không cần mình. Bà ấy mắng mình dữ dội, nói
rằng mình làm người quá ích kỷ. Cho dù có đi lấy chồng thì cũng phải
nhờ đến nhà mẹ đẻ, một tỷ đồng đó nhất định phải moi ra, nếu
không, cuộc hôn nhân của anh trai mà không thành thì là do chính
mình hại.”
Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy có chút bực bội, cầm đũa lên gắp một
cọng rau xanh bỏ vào miệng nhai nhai, không còn cảm giác thèm ăn.
“Cậu mới ra ngoài đi làm được ba năm, chưa có tiền tiết kiệm
cũng là chuyện bình thường. Mẹ cậu làm sao vậy? Vì một đứa con
riêng của chồng mà mở miệng đòi cậu một tỷ đồng, lẽ nào là ép cậu