“Tôi biết anh rất tức giận, nhưng xin anh đừng cúp điện thoại.”
“Tôi thật sự không biết là ai đã cứu tôi… Tôi chưa từng bỏ mặc
Quách Cao Minh ở lại hiện trường tai nạn giao thông, cũng không bỏ
mặc sống chết của anh ấy, tôi rất muốn biết hiện giờ anh ấy như thế
nào, Lục Khánh Nam tôi cầu xin anh, anh nói cho tôi biết đi.”
Kiểu Bích Ngọc nắm chặt di động, giọng điệu sốt ruột.
Cô và Lục Khánh Nam xem như là có quan hệ bạn bè thân nhất,
nhưng chuyện này thành lập dựa vào điều kiện Quách Cao Minh chấp
nhận cô, mà bây giờ…
Cô biết không nên quấy rầy Lục Khánh Nam, nhưng cô thật sự
không có biện pháp, cô không biết còn có thể hỏi ai chuyện này nữa.
Lục Khánh Nam ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng xa cách nói:
“Kiều Bích Ngọc, bây giờ tôi không có tâm tình đi đoán xem người
anh hùng đã che chở kia của cô là ai, hiện giờ bên tập đoàn rối một
nùi, tốt nhất là bây giờ cô nên ở yên trong bệnh viện, không ai rảnh
để ý tới cô.”
Nói xong, vẻ mặt Lục Khánh Nam lạnh lùng muốn cúp điện thoại.
“Tôi muốn đến nước Mỹ tìm Quách Cao Minh.” Bỗng nhiên cô tức
giận rống một tiếng.
Lục Khánh Nam nắm chặt di động, mắt mở to.
Ngay sau đó vẻ mặt anh ta âm u, nghiến răng nghiến lợi mở
miệng: “Kiểu Bích Ngọc, cô nên thức thời một chút, nếu không vì
Quách Cao Minh, cô ngay cả nói chuyện với chúng tôi cũng không có
tư cách, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Lời nói của anh ta rất thẳng thắn, rất tàn nhẫn.
Kiểu Bích Ngọc nhếch miệng, kìm nén hèn mọn trong lòng.
Đúng vậy… Nếu không vì Quách Cao Minh, sao đám cậu chủ nhà
giàu như Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam có thể để ý tới cô.
“Tôi biết anh ấy đang ở bệnh viện tư nhân Seattle của nước Mỹ…
Tôi tự mình đi.”
Cuối cùng cô cúi đầu nói một câu, giọng nói trầm trọng mang
theo chút cố chấp.
Chuyện mà cô muốn làm, không cầu xin bọn họ cô cũng có thể
làm được.
“Kiểu Bích Ngọc, tôi bảo cô ở lại trong nước cô có nghe thấy
không, có phải là cô muốn gây thêm phiền phức cho chúng tôi, cô
chê chúng tôi chưa đủ phiền đúng không?” Lục Khánh Nam thật sự
tức điên rồi, mắng to với di động.
“Sao tôi gây thêm phiền phức cho các anh được, tôi chỉ muốn đi
nhìn anh ấy, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy mà thôi.“
Cảm xúc của Kiều Bích Ngọc kích động, vành mắt không nhịn
được đỏ lên, cao giọng kêu to.
Mấy ngày nay cô ở trong bệnh viện rất áp lực, cô muốn rời đi
nhưng vệ sĩ ở bên ngoài cửa ngăn lại, cô muốn hỏi thăm tin tức của
Quách Cao Minh, bọn họ đều không đáp lại cô.
Cô rất lo cho anh, rất muốn biết bây giờ anh thế nào, rất muốn
biết…
Cô ngồi ở trên giường bệnh, khăn trải giường màu trắng mang
theo mùi nước sát trùng gay mũi, trần nhà vách tường màu trắng, còn
có cửa phòng đóng chặt ở phía trước màu trắng, một mình cô được
sắp xếp ở trong căn phòng lạnh lẽo này.
“Lục Khánh Nam, tôi biết tôi không có tác dụng gì, tôi không
giúp được gì, nhưng tôi đảm bảo sẽ không gây thêm phiền phức cho
anh, anh để tôi đến nước Mỹ có được không?”
Cô nắm chặt di động, cúi đầu, nước mắt chảy xuống, mở miệng
cầu xin anh ta.
Cô không thích khóc, nhưng không biết vì sao trong lòng rất thấp
thỏm lo âu.
Càng không biết chuyện gì, cô càng kinh hoảng sợ hãi.
“Kiều Bích Ngọc, anh ấy vì cứu cô mà ngay cả mạng cũng không
cần, cô đúng là óc heo, chúng tôi không thể để cô gặp chuyện không
may.” Lục Khánh Nam rất tức giận.
“Là tự cô nói muốn đến nước Mỹ, gặp phải chuyện gì thì tự cô
gánh lấy, không liên quan tới tôi.”
Tút tút tút… Di động bị Lục Khánh Nam cúp máy.
Vẻ mặt Lục Khánh Nam âm u, biểu cảm phức tạp, vừa rồi giọng
nói của anh ta có chút vội vàng và thất thố, hình như anh ta nghe
thấy cô khóc.
Đáng giận!
Đều tại Quách Cao Minh dưỡng yêu nữ thành ra đức hạnh này.
“Anh ấy vì cứu cô mà ngay cả mạng cũng không cần… Chúng tôi
không thể để cô gặp chuyện không may.”
Đầu óc của Kiều Bích Ngọc hơi trì độn, nhìn di động bị cúp máy,
bên tai vẫn còn vang vọng những lời Lục Khánh Nam mới rống với cô.
Có chút tình cảm, cho dù cô cảnh cáo mình thế nào, cũng không
thể bỏ qua.
Cô biết Quách Cao Minh đối xử với cô rất tốt… Nhưng thật sự là
cao quá không bám nổi, cô không dám nghĩ.
Hít sâu một hơi, cô vội vàng rời khỏi giường bệnh, thay quần áo
bệnh nhân, thu dọn đồ chuẩn bị tới nước Mỹ.
Là cô quá nhát gan hèn mọn, cô không nên cố gắng coi như
không thấy dụng tâm của anh, mà bây giờ cô rất hổ thẹn áy náy.
“Quách Cao Minh, anh nhất định phải khỏe mạnh.”
Biểu cảm của cô đờ đẫn thu