“Là cô hại con trai tôi thành ra như vậy, cô lập tức cút cho tôi.”
Dưới đèn huỳnh quang màu trắng trong bệnh viện, trên má trái
trắng nõn của Kiểu Bích Ngọc xuất hiện dấu tay sưng đỏ, cô kinh
ngạc vì bị đánh, đôi mắt phức tạp nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước
mặt.
Gò má nóng rát đau đớn, cô hơi cúi đầu, vành mắt ẩm ướt.
Đây là mẹ của Quách Cao Minh.
“Cháu… Cháu chỉ muốn đến thăm anh ấy.”
Kiều Bích Ngọc đứng thẳng người, cố gắng dùng giọng điệu ôn
hòa nói chuyện.
“Là người nào đưa cô ta tới đây, đuổi cô ta ra ngoài ngay.”
Vẻ mặt đối phương âm trầm, không muốn nghe cô nói chuyện,
lớn tiếng khiển trách vệ sĩ.
“Bác gái, là cháu đưa cô ấy tới đây.”
Bên cửa cầu thang, Lục Khánh Nam thở hổn hển chạy tới, vội
vàng giải thích.
“Lục Khánh Nam?”
Giang Mỹ Linh nhìn thấy Lục Khánh Nam che chở cho người gọi
là con dâu của bà ta, cơn giận trên mặt vẫn còn sót lại chưa tiêu:
“Bảo người phụ nữ này lập tức rời đi, tôi không muốn nhìn thấy cô
ta.“ Giọng điệu của bà ta lạnh lùng, thái độ cứng rắn.
Trong ngày thường, mẹ của Quách Cao Minh coi như khéo léo
rộng lượng, nhưng chỗ dựa duy nhất của bà ta là con trai lại bị trọng
thương chưa tỉnh, mấy ngày nay cảm xúc của bà ta rất kích động.
“Bác gái, chuyện Cao Minh xảy ra tai nạn không liên quan tới
Kiều Bích Ngọc, lần này cô ấy tới đây chỉ đơn thuần là muốn gặp Cao
Minh.” Lục Khánh Nam chậm rãi khuyên bảo.
Giang Mỹ Linh đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn xinh đẹp ưu nhã, bà
ta là con lai, khi còn nhỏ đã là nghệ sĩ dương cầm đứng đầu quốc tế,
ngoại trừ dáng người tốt, gương mặt xinh đẹp ra, khí chất của bà ta
cũng rất tốt, lông mày của Quách Cao Minh cũng có chút tương tự bà
ta.
“Anh Khánh Nam.”
Đại khái là vì tiếng ồn ở bên ngoài, bỗng nhiên trong phòng có
một cô gái nhu nhược, trên người là đồng phục trường đại học, tính
cách hơi hướng nội nhỏ giọng gọi Lục Khánh Nam một câu.
“Chị, chị dâu.”
Gương mặt Quách Thanh Châu hơi ửng đỏ, cơ thể trốn phía sau
Giang Mỹ Linh, khiếp sợ nhìn Kiều Bích Ngọc.
“Thanh Châu, cô ta không phải là chị dâu của con, đừng gọi linh
tỉnh.”
Giang Mỹ Linh nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén đánh giá Kiều Bích
Ngọc, khóe miệng hơi nhếch lên cười khinh thường: “Phụ nữ bây giờ
lợi hại thật, mới đầu là nhìn trúng nhà họ Doãn, làm con dâu của nhà
họ Doãn, quay đầu một cái là leo lên giường Cao Minh, tái giá vào nhà
họ Quách, bộ dạng như hồ ly tỉnh.”
“Cao Minh ít yêu đương, bị cô nhất thời mê hoặc, đừng quá đắc
ý, có rất nhiều phụ nữ có thể sinh con cho nhà họ Quách chúng tôi,
đợi Cao Minh tỉnh lại, tôi sẽ lập tức bảo thằng bé ly hôn với cô, nhìn
thấy cô, tôi đã ghê tởm.” Lời nói của bà ta sắc bén nhục nhã.
Đây là lần đầu tiên Lục Khánh Nam thấy Giang Mỹ Linh dùng
những từ ngữ sắc bén mắng người ta: “Bác gái, Doãn Thành Trung
làm những chuyện xấu xa, Kiều Bích Ngọc cô ấy không sai.”
“Khánh Nam, vì sao cháu phải bênh vực cô ta, cô ta hại Cao Minh
bị trọng thương nằm ở trong đó, Cao Minh nhà bác có bao giờ chịu
ấm ức như vậy, vì một người phụ nữ bị trọng thương hôn mê, cô ta có
thân phận gì, cô ta xứng sao?” Cảm xúc của Giang Mỹ Linh càng lúc
càng tức giận.
“Gả cho em họ, lại gả cho anh họ, loại phụ nữ rối loạn này nên
cút xa một chút, đừng làm bẩn nơi này.”
Kiều Bích Ngọc cúi đầu, không phản bác.
Ánh mắt cô nhìn bên trong phòng bệnh, anh vẫn nằm trên giường
bệnh đeo máy thở, không tỉnh lại.
Biểu cảm của Lục Khánh Nam hơi khó xử, bốn vệ sĩ ở phía trước
chạy tới hai bên bọn họ, thái độ rất rõ ràng, sẽ cưỡng chế Kiều Bích
Ngọc rời khỏi tòa nhà này.
Quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh ta nhỏ giọng nói:
“Kiều Bích Ngọc, lần sau cô tới.”
Cô không bước chân rời đi, ngẩng đầu lên nhìn thằng vào Giang
Mỹ Linh, giọng điệu cố chấp hỏi: “Hiện giờ tình hình của anh ấy thế
nào ạ?”
“Không liên quan tới cô!” Giang Mỹ Linh không có thái độ tốt đối
với cô.
Lục Khánh Nam biết tính cách của Kiểu Bích Ngọc rất quật
cường, nhưng lại lo lắng Giang Mỹ Linh rất cố chấp, nên anh ta mở
miệng lần nữa: “Kiều Bích Ngọc, chúng ta về khách sạn trước đi, nơi
này có bác sĩ y tá, Cao Minh không sao.”
“Nơi này không cần cô!“ Giang Mỹ Linh trừng cô, lạnh lùng nói
một câu.
“Nơi này không cần cô.”
Kiểu Bích Ngọc đứng dưới ngọn đèn huỳnh quang, sắc mặt trở
nên trắng bệch, cơ thể hơi run rẩy, trong lúc này cô rất hèn mọn, hèn
mọn tới mức muốn trốn đi.
“Khánh Nam, lại đây.”
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, mấy bác sĩ chuyên khoa
và một ông cụ uy nghiêm đi ra khỏi thang máy.
Kiểu Bích Ngọc nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức quay đầu
lại nhìn, trên gương mặt cô lộ ra chút kinh ngạc vui mừng, là ông cụ
Quách.
Nhưng mà… Không biết có phải vì ngọn đèn