Kiều Bích Ngọc vẫn luôn ở trong phòng bệnh.
Khoảng gần 7 giờ tối, bệnh viện đưa một ít đồ ăn tới, bởi vì
Quách Cao Minh mới tỉnh dậy, không thể lập tức ăn cơm, anh chỉ có
thể dựa vào dịch dinh dưỡng, mà Kiều Bích Ngọc ở một bên nhanh
chóng ăn cơm.
Cô vốn định về khách sạn lấy quần áo, nhưng không ngờ tới Lục
Khánh Nam đưa hết hành lý của cô tới đây, xem tình hình là muốn cô
ở bệnh viện với Quách Cao Minh.
Kiều Bích Ngọc nhận lấy hành lý y tá đưa tới, biểu cảm hơi chân
chừ.
Mà người đàn ông ở trên giường bệnh có tinh thần hơn nhiều, đôi
mắt anh phức tạp nhìn cô.
Giống như đang nhìn xem cô sẽ đi, hay ở lại…
Cô không nói gì, lấy một bộ quần áo mới ra đi thẳng vào phòng
tắm, người đàn ông ở trên giường bệnh vốn định mở miệng nói “muốn
đi thì đi” nhưng không biết có phải vì hôm nay quá mệt mỏi hay
không, vậy mà anh nhịn xuống không nói.
Gian phòng bệnh này rất rộng, đối diện giường Quách Cao Minh
có một giường đơn.
Kiểu Bích Ngọc chạy đi nói với y tá mình cần một bộ chăn gối
sạch sẽ, dọn dẹp sạch sẽ một chút xong, cô liền làm tổ ở đó nằm
xuống nghỉ ngơi.
“Quách Cao Minh, anh có chuyện gì nhớ phải gọi tôi đấy.”
Trước khi đi ngủ, cô làm hết phận sự dặn dò anh.
Anh nhìn cô gái ở giường đối diện, lông mày hơi nhướng lên,
trong mắt có chút cảm xúc mâu thuẫn, cho đến khi thấy cô khép mắt
lại, hô hấp đều đều anh mới hơi tức giận thở ra một hơi.
Đây là vợ của anh… Đến khi nào vợ anh mới săn sóc giống như
vợ nhà người ta đây.
Ngọn đèn ở trong phòng rất tối, Quách Cao Minh nghiêng đầu
nhìn gương mặt quen thuộc ở phía đối diện, bỗng nhiên lại nghĩ tới bộ
dạng ông nội tức giận ngày hôm nay.
… Không thể để bọn họ biết được.
“Không săn sóc thì thế nào, dù sao cũng là của mình.”
Đêm đầu tiên tỉnh lại, vết thương trên người Quách Cao Minh hơi
đau đớn, đây xem như là khuynh hướng tự ngược sao?
Có phải là đàn ông đều có khuynh hướng chịu ngược như vậy
không, rõ ràng có thể tìm được một cô gái rất nhu thuận, nhưng cứ
nhìn trúng cô.
Cuối cùng anh chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Khép mắt, trong phòng bệnh rộng rãi yên tĩnh chỉ còn lại vắng
lặng rồi.
Ngày hôm sau Kiều Bích Ngọc cố ý đặt chuông báo thức nên tỉnh
dậy từ sớm, tránh để như lần trước bị Lục Khánh Nam nói cô không
có cống hiến, lưu loát rửa mặt xong, lập tức hầu hạ cậu chủ Quách
Cao Minh.
“Ồ, đã nói không thể lộn xộn rồi mà, anh không thể chịu đựng
một thời gian sao, những vết thương này đều phải chịu tới.
Trong phòng truyền tới giọng nói tức giận của Kiểu Bích Ngọc,
cuối cùng cô không có biện pháp chỉ có thể thỏa hiệp: “Biết rồi biết
rồi, tôi cởi quần áo giúp anh.”
Đại khái là gần 8 giờ sáng, đám Lục Khánh Nam tới thăm Quách
Cao Minh, nhưng bọn họ nghe thấy âm thanh kỳ lạ ở bên trong, nên
nhanh chóng mở cửa phòng xông vào.
“Kiều Bích Ngọc, cô, cô đang làm gì thế?”
Lục Khánh Nam có chút há hốc miệng, ánh mắt sáng rực nhìn hai
người có hành động mập mờ trên giường bệnh.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy giọng nói, lập tức quay đầu nhìn bọn
họ, đôi mắt cô đột nhiên ửng hồng, mà tay cô còn đang nắm lấy quần
người đàn ông.
Một màn này đúng là vô cùng xấu hổ.
“Cô chân tay vụng về làm Cao Minh bị thương thì thế nào?“
Sau đó Giang Mỹ Linh bước nhanh vào bất mãn trừng Kiều Bích
Ngọc một cái.
Kiểu Bích Ngọc bị mẹ chồng gào thét, biểu cảm có chút khẩn
trương, cô vội vàng bỏ tay ra ngồi an phận trên giường bệnh, không
dám lộn xộn nữa.
“Kiều Bích Ngọc cô đang làm gì thế?”
Vẻ mặt Lục Khánh Nam suy sụp, ông cụ nói để cô chăm sóc
Quách Cao Minh, cứ lăn qua lăn lại như vậy tiếp thật sự lành ít dữ
nhiều rồi.
“Tôi, tôi chỉ muốn giúp anh ấy.”
“Có phải là Cao Minh muốn tắm hay không?”
Hà Thủy Tiên cũng đi tới, nhìn thấy một màn này biểu cảm của cô
ta hơi xấu hổ, quay đầu đi.
“Đúng vậy, đều tại Quách Cao Minh, anh ấy ầm ï muốn tắm.” Kiều
Bích Ngọc cảm thấy Hà Thủy Tiên này đúng là quan sát như thần, cô
nói xong liền buồn bực liếc người đàn ông trên giường bệnh.
Hà Thủy Tiên nhìn cô trực tiếp trách tội Quách Cao Minh, biểu
cảm hơi giật mình.
Trái lại đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người… Thân thiết với
anh như vậy.
“Động tác nhanh lên.”
Quách Cao Minh coi như không thấy gương mặt tức giận của
Kiều Bích Ngọc, trái lại rất lạnh