“Đang nghĩ gì vậy?”
Quách Cao Minh thấy cô đặt đồ ăn mang về lên kệ trước giường,
sau đó ngồi trên chiếc ghế cạnh giường ngẩn người, vẻ mặt có chút
nghi hoặc, không vui vẻ lắm.
Đúng là Kiều Bích Ngọc đang suy nghĩ, nghe thấy giọng nói của
anh thì giật mình ngẩng đầu.
Cô còn chưa mở miệng, Quách Cao Minh đã nhíu mày: “Chuyện
của công ty cô không cần biết quá nhiều.”
Anh cảm thấy cô đang hờn dỗi vì vừa rồi anh đuổi cô ra ngoài.
Vẻ mặt của cô có chút câu nệ khẽ “à“ một tiếng, cúi đầu xuống,
trong ánh mắt có vài cảm xúc phức tạp.
Anh liếc một bên mặt của cô, có thể nhìn ra cô nặng nề tâm sự,
trầm thấp mở miệng nói: “Bên cạnh tôi có rất nhiều trợ thủ đắc lực,
tôi không cần cô trở nên như vậy vì bọn họ, cô chỉ là…” Vợ của tôi.
Có mấy lời, muốn giải thích rõ ràng nhưng anh không biết phải
biểu đạt như thế nào.
“Rinh rinh.”
Kiểu Bích Ngọc không nghe thấy những lời phía sau của anh,
điện thoại trong túi áo khoác của cô rung lên một cái.
Zalo có tin nhắn mới: “Kiểu Bích Ngọc, bây giờ cậu thế nào rồi,
mình nhìn thấy tin tức, có phải hai người gặp tai nạn xe không, nếu
rảnh nhất định phải trả lời mình đấy nhé, mình rất lo cho cậu đó.”
Là Châu Mỹ Duy gửi tin nhắn cho cô.
“Ngày mai chúng ta sẽ về nước đúng không?” Kiều Bích Ngọc lập
tức ngẩng đầu lên hỏi dò một câu.
Quách Cao Minh khẽ nhướng mày, có chút tò mò có phải gần đây
cô gặp ai hay không.
Ánh mắt nghi ngờ liếc qua màn hình điện thoại của cô, mặt mày
lạnh nhạt, khẽ đáp: “Ừ.”
Kiểu Bích Ngọc không có suy nghĩ gì khác, ngón tay nhanh
chóng trả lời: “Mình và anh ấy không sao, ngày mai sẽ về nước, cậu
đừng lo.”
“Châu Mỹ Duy nhìn thấy tin nhắn tôi gửi tới, hình như ngay hôm
đó, sau khi cô ấy say rượu, lúc rời khỏi khu nghỉ dưỡng lại gặp người
anh trai cặn bã của cô ấy, bị quấn lấy.”
Kiều Bích Ngọc rất tự nhiên nói chuyện phiếm với anh, nói xong,
cô nghiêm mặt, có chút tức giận: “Nếu như Mai Thế Công lại bắt nạt
cô ấy, tôi sẽ không để anh ta yên.”
“Chuyện của cô ấy đã giải quyết xong rồi, không cần cô.“ Người
đàn ông trên giường ăn vài miếng rồi đẩy cơm trưa ra, tức giận trả lời
một câu.
“Sao anh biết?”
Quách Cao Minh không nói tiếp, từ xưa tới nay, anh không có
hứng thú với chuyện của người ngoài.
Kiểu Bích Ngọc là người cực kỳ hoạt bát, cô không thể yên tĩnh
như anh, Kiều Bích Ngọc nghịch điện thoại một lát, sau đó lại nghĩ tới
vài chuyện lặt vặt, lập tức đưa điện thoại tới làm phiền anh.
“Quách Cao Minh anh xem thử giúp tôi, đây có phải là nick zalo
của Hà Thủy Tiên hay không, hình như hôm qua cô ta kết bạn với
tôi?”
Anh lạnh nhạt đáp lại hai chữ: “Không biết.”
Kiểu Bích Ngọc không tin: “Sao anh lại không biết, thoạt nhìn hai
người quen thuộc như vậy.”
Có điều, nghĩ ngợi một giây, cô nhướng mày: “Có phải là anh
không có nick zalo không?”
“Quách Cao Minh, tôi sẽ đăng ký tài khoản mới cho anh, bây giờ
bọn tôi đều trò chuyện trong nhóm, xem thử trạng thái khách hàng
vừa đăng cũng có thể giữ tình cảm.”
Giữ tình cảm với khách hàng? Biểu cảm của Quách Cao Minh có
chút lãnh đạm, anh không cần giữ tình cảm với mấy lão già kia.
Nhưng Quách Cao Minh cũng không từ chối.
Chiếc điện thoại đặt trên tủ màu đen được Kiều Bích Ngọc mang
tới, cô vô cùng thuần thục tạo tài khoản cho anh.
Lúc điền tên nick, cô có chút do dự.
“Anh cảm thấy “Tảng Băng” thế nào?” Cô có chút cẩn thận hỏi
anh.
“Là gì?”
Kiều Bích Ngọc bị anh hỏi đến có chút không biết trả lời thế nào,
qua loa nói: “Là đổi nickname ấy, ví dụ như Tảng Băng Nam Cực các
kiểu, nghe khá thân thiện.”
Tảng băng, hơn nữa còn là Nam Cực.
Anh thật sự không hiểu nổi trong đầu vợ mình chứa những gì, cả
ngày có nhiều ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
Quách Cao Minh không để ý, dù sao loại phần mầm liên lạc này
cũng chẳng giúp ích được nhiều cho anh, thoáng thấy khóe môi cô
len lén nhếch lên, cười đến hơi như ý.
“Chỗ này, anh có thể đặt một mật khẩu thanh toán sáu chữ số,
bình thường anh phải gửi nhiều bao lì xì để tích lũy nhân phẩm.”
Đột nhiên cô vui vẻ, ghé sát vào anh, ngồi xuống bên cạnh anh,
vô cùng nhiệt tình dạy anh sử dụng như thế nào.
“Cái nick “anh trai Lục” lố lăng này là Lục Khánh Nam, còn “Bé
heo muốn trở