“Sao thế?”
Quách Cao Minh cúi đầu nhìn người phụ nữ
trước mắt, rõ ràng dáng vẻ của cô không vui.
Kiều Bích Ngọc liếc thoáng qua anh, cúi đầu
không nói chuyện.
“Đúng rồi, chẳng phải Bùi Hưng Nam nói
muốn đến đây à, đã nhiều năm không gặp anh ta
rồi” Trên mặt Hà Thủy Tiên mang theo ý cười,
đột nhiên hỏi một câu.
Lục Khánh Nam lên tiếng: “Thủy Tiên, em
quả thật nhiều năm không gặp Bùi Hưng Nam
rồi, năm nay con trai của cậu ta đã năm tuổi.
“Nhất định là dáng dấp của thằng nhóc kia
rất đẹp trai.”
Nói đến con trai của Bùi Hưng Nam, Quách
Cao Minh cũng lạnh nhạt lên tiếng: “Hôm nay Bùi
Hưng Nam cũng dẫn theo đứa nhỏ đến.”
Tuy tính tình của Quách Cao Minh rất lạnh
lùng, chẳng qua anh rất thích đứa nhỏ nhà Bùi
Hưng Nam kia, thằng nhóc rất thông minh.
Lục Khánh Nam cũng rất thích đứa nhỏ nhà
họ Bùi này, cười rất vui vẻ: “Thủy Tiên, một lúc
nữa em gặp thằng nhóc Bùi Thanh Tùng kia, em
nhất định sẽ thích thằng bé, thằng nhóc này lớn
lên dáng dấp trắng nõn như Bùi Hưng Nam,
nhưng thật ra là rất phúc hắc.”
Mấy người bọn họ, anh một câu tôi một câu,
tán gẫu chuyện xưa, Kiều Bích Ngọc an tĩnh ngồi
một bên, từ đầu đến cuối cô không lên tiếng, bởi
vì những câu chuyện này, vốn dĩ không thuộc về cô.
“Như vậy cô nàng họ Quan kia cũng phải đi
theo, thôi đi, hôm nay khó có dịp mấy người
chúng ta ra ngoài tụ hội, loại phụ nữ kia dẫn theo
chỉ mất hứng.” Lục Khánh Nam nói thẳng, sắc
mặt có phần khó coi.
“Dù sao cũng là vợ của Bùi Hưng Nam, là
mẹ của Thanh Tùng, một lúc nữa mong anh
Khánh Nam đừng xụ mặt ra nhé.”
Hà Thủy Tiên giơ ly rượu trong tay lên, thân
thiện chạm cốc với anh ta một cái, khuyên nhủ
Lục Khánh Nam.
Kiều Bích Ngọc không hiểu bọn họ đang nói
chuyện gì, chẳng qua nghe qua giọng điệu của
Lục Khánh Nam, hình như vợ của Bùi Hưng Nam
không quá được chào đón.
“Muốn về à?“ Người đàn ông ở bên cạnh
bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi một câu.
Vẻ mặt của cô hơi ngơ ngác, hơi chậm chạp.
Cúi đầu nhìn tay Quách Cao Minh đang nắm
lấy bàn tay được băng bó của cô, không biết là
do vô tình hay cố ý, anh vuốt ve lên vết thương
của cô, sức lực rất nhẹ, giống như đang trấn an.
Tuy cô không nghe hiểu bọn họ đang nói gì,
cũng không biết về quá khứ của bọn họ, nhưng
ít ra anh không ném cô qua một bên, vắng vẻ cô.
“Không phải, em chỉ đang suy nghĩ, thì ra
anh có thật nhiều bạn.”
Đột nhiên, giọng nói của cô có hơi khó chịu.
Cô quả thật không hiểu rõ cuộc sống của
Quách Cao Minh, càng không tiếp xúc với phạm
vi trong thế giới của anh.
Bữa tiệc chào đón người mới này, có lẽ là để
mở rộng quan hệ của Hà Thủy Tiên ở trong
nước, nơi này có mấy người quản lý cấp cao
từng xuất hiện trên tivi, còn có một số con cháu
nhà quyền quý trong giới thượng lưu, những
người này đại khái đều nể mặt Quách Cao Minh
để đến ủng hộ.
Quách Cao Minh nghe cô nói như thế, trên
mặt mang theo nụ cười khẽ: “Sao thế, em cho
rằng anh không có bạn à?”
Sau khi nói xong, anh bổ sung thêm một
câu: “Anh bảo bọn họ hôm nay dẫn theo vợ con
đến, nếu em nhàm chán có thể đi tìm những
người phụ nữ kia chơi.”
Có lẽ bởi vì ánh mắt của anh quá chăm chú,
mang theo cưng chiều, gò má của cô ửng đỏ,
nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em và bọn họ không quen
thuộc.”
“Nếu như em muốn, bọn họ sẽ chủ động
làm quen với em.”
Giọng điệu của Quách Cao Minh rất chắc
chắn, còn có chút khinh thường.
Chỉ cần em đồng ý, chuyện gì cũng có thể.
Tim của Kiều Bích Ngọc đập loạn nhịp, qua
loa ừ một câu.
Dường như Quách Cao Minh rất thích nhìn
dáng vẻ ngây ngốc của cô, tâm trạng của anh
khá tốt, tay vẫn luôn ôm eo của cô, kéo người cô
vào sát ngực anh, cúi đầu, rất tự nhiên tựa sát
vào vai Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc bị anh ôm như thế này, cả
người căng cứng, da mặt cô mỏng, cảm thấy hơi
quẫn bách, nhiều người đang nhìn như vậy.
Thế nhưng phía sau lưng cô, dường như cậu
chủ Quách tuyệt đối không để ý đến, đầu to dựa
vào vai cô, còn rất nhàm chán dùng môi mỏng
cọ xát vào vành tai cô, nhất thời làm cho lỗ tai
của Kiều Bích Ngọc đỏ lên.
Lúc này bên trái có hai người đàn ông cầm ly
rượu đi đến chỗ bọn họ, sắc mặt ngạc nhiên nhìn
lướt qua bên này, người lăn lộn trên thương
trường đều có IQ cao, không dám đi lên trước
quấy rây.
Trên mặt mang theo nụ cười, chạm ly với
đám người Lục Khánh Nam: “Hôm nay làm sao
không thấy người của nhà họ Đường nhỉ.”
“Từ trước đến nay, nhà họ Quách và nhà họ
Lục đều có mối quan hệ khá tốt với nhà họ
Đường, nhưng mấy năm này, hình như rất ít qua
lại, nghe nói tháng sau là sinh nhật 50 tuổi của
bà Đường, Khánh Nam, anh sẽ đến tham dự sao?”
“Mụ phù thủy nhà họ Đường ư!”
Bên kia Lục Khánh Nam và Hà Thủy Tiên
khách sáo tán gẫu, mà Kiều Bích Ngọc mơ hồ
nghe thấy bọn họ nhắc đến “bà Đường”, trong
tim không khỏi dâng lên lửa giận.
“Bà ta đắc tội với em à?“ Quách Cao Minh
rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ đầy lòng căm phẫn,
chán ghét người khác của vợ mình.
Kiểu Bích Ngọc xụ mặt, nhớ đến một số
chuyện không vui, cô muốn nói gì đó, nhưng đột
nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên.
Sau khi anh nghe máy, sắc mặt có phần
ngưng trọng.
“Hưng Nam có việc gấp, không đến được”
Chỉ chốc lát sau, Quách Cao Minh cúp máy, từ
tốn nói một câu.
“Có chuyện gì thế?“ Lục Khánh Nam cau
mày, bọn họ biết Bùi Hưng Nam là một người vô
cùng đúng giờ, chuyện mà anh ta đã đồng ý, anh
ta sẽ rất ít khi trì hoãn.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Sắc mặt Quách Cao Minh trầm xuống,
không nhiều nói.
“Đừng nói với tôi là