“Quách Cao Minh rất ghét tiếng đàn dương
cầm, rất bài xích phụ nữ… Chuyện liên quan đến
anh ấy, tôi nghĩ, cô không hiểu rõ bằng tôi đâu.”
Hà Thủy Tiên nhìn cô, trên mặt mang theo
nụ cười theo thói quen, dừng lại một lúc, cô ta
mang theo lòng tốt nhắc nhở một câu: “Chẳng
qua Kiều Bích Ngọc à, tôi cảm thấy cô đừng nên
hỏi Cao Minh làm gì, tránh cho hai người lại cãi
nhau.”
Kiều Bích Ngọc nghe từng câu mà cô ta nói,
cô mím môi không nói gì.
Ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ ở
trước mặt này, tỉnh tường nhìn thấy vẻ đắc ý trên
mặt cô ta.
Có lẽ bởi vì lúc này Kiều Bích Ngọc quá mức
trầm mặc, vẻ mặt Hà Thủy Tiên chuyển sang
khẩn trương, đi lên một nửa bước.
“Kiều Bích Ngọc, chẳng lẽ cô đang tức giận
ư? Cô tuyệt đối đừng làm thế nhé, tôi thật sự chỉ
muốn nhắc nhở cô thôi… Bởi vì tôi sợ không ai
nói cho cô biết những chuyện này”
Giọng điệu của cô ta có vẻ rất chân thành.
Nhưng Kiều Bích Ngọc vẫn không nói
chuyện, lông mày cau lại, đột nhiên cô không
biết cái gì là thật tình, cái gì là giả bộ.
Cô không giả bộ được, cũng không bắt
chước như người ta nói cười vui vẻ.
“Cảm ơn cô.”
Sau cùng, Kiều Bích Ngọc lên tiếng, nhỏ
giọng nói một câu cảm ơn, chẳng qua giọng điệu
có phần cứng nhắc.
Giống như những gì Hà Thủy Tiên đoán,
không ai nói cho cô biết chuyện liên quan đến
anh, càng không ai nói với cô chuyện, lúc còn
trẻ, mẹ của Quách Cao Minh là Giang Mỹ Linh đã
ngoại tình, hơn nữa còn bị Quách Cao Minh nhỏ
tuổi bắt gặp.
Kiều Bích Ngọc không muốn nói chuyện quá
nhiều với cô ta, quay người rời đi, đi qua cô ta, đi
thẳng đến nhà ăn.
“Kiều Bích Ngọc, cô đừng quá uể oải.”
Hà Thủy Tiên nhìn thấy cô đi sát qua bên
người mình, trong mắt hiện lên cảm xúc phức
tạp, lời nói thấm thía, dặn dò một câu với bóng
lưng cô, giọng nói rất nặng.
“Tuy từ nhỏ Cao Minh đã bài xích phụ nữ,
bình thường anh ấy cũng không muốn tiếp xúc
với phụ nữ, nhưng cô là mẹ của con anh ấy, anh
ấy nhất định sẽ nể mặt cô là mẹ của đứa nhỏ mà
đối xử với cô không giống nhau.”
Kiều Bích Ngọc đi ở phía trước, bước chân
nặng nề hơn, tay phải siết chặt.
“Anh ấy nhất định sẽ nể mặt cô là mẹ của
đứa nhỏ mà đối xử với cô không giống nhau.”
Trong lòng Kiều Bích Ngọc rất buồn bực, lời
này nói ra rất hay.
“Ý muốn nói Quách Cao Minh đối xử tốt với
mình đều vì nể mặt mình đang mang thai ngoài ý
muốn.” Khóe môi cô nhếch lên, trên mặt đè nén
bực bội.
Bởi vì nhà họ Bùi xảy ra một số chuyện, cho
nên hôm nay thời gian ăn sáng của nhà họ
Quách muộn hơn.
Khoảng 8 giờ sáng, Quách Cao Minh, ông cụ
Quách, còn có cả Bùi Hưng Nam cùng nhau đi
đến nhà chính để ăn cơm. Lúc ăn sáng, mọi
người ăn rất quy củ, trên bàn ăn không ai nói chuyện.
Sau khi ăn sáng xong, sắc mặt của Bùi Hưng
Nam phức tạp, cung kính nói mấy câu khách sáo
với ông cụ Quách, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Cao Minh à, hôm nay trong công ty có hai
hội nghị quan trọng cần đến sự có mặt của anh,
bây giờ chúng ta nhanh đến đó, tránh cho bọn
họ chờ quá lâu.”
Hà Thủy Tiên nhìn thấy thời gian không còn
sớm, nhanh chóng thu dọn cặp công văn trong
phòng khách, quay đầu, rất tự nhiên thúc giục
người đàn ông đứng ở bên cạnh.
Người có thể dùng giọng điệu tự nhiên như
thế thúc giục Quách Cao Minh đi làm việc, thật
đúng là không nhiều.
Kiều Bích Ngọc không nhịn được liếc thoáng
qua Hà Thủy Tiên, trong lòng có phần nổi nóng,
cô không muốn ở lại trong phòng khách này nữa,
sắc mặt không biểu tình đi ra ngoài, muốn đến
vườn hoa hít thở không khí trong lành.
Đây chính là quản lý cấp cao của tập đoàn,
chẳng trách Quách Cao Minh nói cô không có
năng lực đảm nhiệm: “So với cô ta, mình thật
đúng là xấu hổ.”
Cô buồn bực nói.
“Lại đang giận gì vậy?”
Vừa đến chỗ hòn non bộ, sau lưng truyền
đến giọng nói quen thuộc.
Người đàn ông cau mày nhìn cô trầm mặc,
lông mày thanh tú nhíu chặt, anh cúi đầu suy
nghĩ một lúc, bổ sung: “Buổi tối hôm qua, Hưng
Nam…”
“Không cần nói với em làm gì!” Kiều Bích
Ngọc đột nhiên quay người, nhìn thẳng vào anh.
“Rốt cuộc em sao thế?”
Quách Cao Minh nhìn thấy cô thật sự giận.
Anh chú ý đến, từ lúc bắt đầu ăn cơm, sắc mặt
cô vẫn luôn không tốt, cho nên trước khi đi làm,
mới đến xem cô.
Anh đi đến bên người cô, nhìn thấy trên vai
cô có một chiếc lá rụng, Quách Cao Minh rất tự
nhiên vươn tay về phía cô.
“Kiều Bích Ngọc, tối hôm qua anh đã nhắn
tin cho em, em đừng làm loạn.” Anh cho rằng vì
tối hôm qua anh bỏ lại cô ở bãi đỗ xe, cho nên cô
giận anh.
“Em làm loạn ư?”
Sắc mặt cô phức tạp, giơ