Ông cụ Quách nhìn thoáng qua cô, giống như không quả để ý
đến việc Kiểu Bích Ngọc nghe lén được việc ông ấy và quản gia nói
chuyện với nhau.
Giọng nói già nua uy nghiêm vang lên, dặn dò một câu: “Trong,
lúc mang thai, cháu nên tiếp xúc ít với mấy đố phóng xạ điện tử.” Sau.
khi nói xong, ánh mắt ông cụ nhìn về phía chiếc điện thoại di động rơi
trên sản nhà.
Kiều Bích Ngọc vội vàng nhặt điện thoại di động lên: “Cháu biết rồi ạ.’Cô ngoan ngoãn trả lời lại
“Mơ chủ, hiện tại sắp sang năm mới rồi, chúng tôi dự định tổ
chức hôn lễ của cô và cậu chủ vào năm sau, bởi vì cô mang thai,
không tiện đi lại vất vả, cho nên tất cả đều được giản lược, chỉ chiêu
.đãi một số khách quan trọng, sau này, chờ đứa nhỏ ra đời, sẽ tổ chức
một bữa tiệc đầy tháng long trọng.”
“Quản gia nói sơ qua về công việc trong hôn lễ cho cô biết
“Được”
Đối với mấy chuyện này, Kiểu Bích Ngọc không có ý kiến gì, hơn
nữa, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, đoán chừng cô đã rời khỏi nhà họ.
Quách
Chẳng qua gần đến năm mới, Kiểu Bích Ngọc bỗng nhiên nhớ
.đến một chuyện, có lẽ dì cô đã trở về nhà trọ rồi
“Chuyện liên quan đến di của cháu
Hình như ông cụ đoán ra được trong lòng cô đang nghĩ đến
chuyện gì, trẩm giọng lên tiểng, ánh mắt dừng trên người cô, mang
theo dò xét
“DÌ út của cháu – Cung Nhã Yến bị bệnh tìm bẩm sinh, ông đã
phái người đi liên hệ với bên phía bệnh viện, bọn họ đang tích cực
tim phù hợp…”
Kiểu Bích Ngọc nghe đến đó, cả người giật mình, vành mắt có
phần ứng đỏ.
Điều khiến cô lo lắng nhất vẫn luôn là bệnh tình của đì út, hơn
nữa mấy năm gần đây, bệnh tình của bà ẩy càng thêm nghiêm trọng,
nhưng cô lại chỉ có thể trợ mắt nhìn người đã cùng mình sống nương
tựa vào nhau, càng ngày càng trở nên gầy gò.
“Cảm ơn ông nội” Kiểu Bí
một câu.
:h Ngọc cúi đầu xuống, nghẹn ngào nói
Cô không nghĩ đến ông cụ Quách lại sẵn lòng giúp đỡ cô như
Vậy, nếu thật sự cổ thể cứu được tính mạng của đi cô, muốn cô làm gì
cũng được,
Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn về phía ông
.eụ Quách đang ngổi trên sofa, cẩn thận hỏi: “Ông nội, cháu có thể
trở về nhà một chuyển không?”
‘Ông cụ Quách hơi nheo mắt lại, đáng vẻ uy nghiêm, nhìn cô một
lúc lâu, không có trả lời, ngược lại quay đầu dĩ, không để ý đến cô,
Kiểu Bích Ngọc nhìn thẩy ông cụ đức cao vọng trọng không để ý
‘đến mình, trong lúc nhất thời có chút bận tâm.
“Chúng tôi sẽ không rồi buộc tự do của mợ chủ”
“Quản gia thân thiết nói.
Sau khi nói xong, quản gia đi đến cửa, phân phó cho người làm
nữ một câu, gọi tài xế đến, đưa cô về căn chung cư cũ kia.
Ánh mắt Kiểu Bích Ngọc tròn đầy cảm kích