Quách Cao Minh thật sự không có hành động gây rối anh
cẩm băng gạc và dung dịch oxy già trong hộp thuốc nhỏ ra băng bó.
đơn giản cho cô.
Bởi vì vết thương này hơi sâu, lúc dung dịch oxy già chạm vào
miệng vết thương, Kiểu Bích Ngọc không nhịn được nhíu mày.
(Quách Cao Minh liếc thoáng qua cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không
nói nhiều, nhưng động tác trên tay nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng, Quách Cao Minh xoay người thu dọn hộp thuốc, Kiểu
Bích Ngọc lập tức xoay người mặc áo sơ mi vào.
Lúc Quách Cao Minh thu dọn xong, khi quay đầu nhìn cô, cô đã
mặc thêm áo khoác, vội vàng nhìn thẳng anh.
“Cảm ơn anh”” Giọng nói của Kiểu Bích Ngọc cứng ngắc nói cảm.
ơn.
Quách Cao Minh không để ÿ tới cô nữa, trái lại đôi mắt thâm trầm.
đánh giá cô một lúc lâu, giống như đang tự hỏi gì đó.
“Trở về”
Đống nhiên anh mỡ miệng, bước về phía cửa
Nhưng Kiểu Bích Ngọc không đuổi theo, khi Quách Cao Minh đi
tới cửa, ảnh quay đầu hơi bất mãn nhìn về phía cô, lặp lại một câu:
“Về nhà họ Quách.”
Kiểu Bích Ngọc ngồi trên ghế gỗ, vẻ mặt có chút phức tạp:
“Chuyện đó, tôi, tôi phải đợi dì tôi trở về, tôi có việc cần nói với dì ấy”
Cô ngồi trên ghế có chút không muốn cử động.
“Gần đây dì cô đang tiếp nhận một số loại thuốc mới, bà ẩy vẫn ở
trong viện điều dưỡng, tạm thời không thể trở về” Giọng nói của
‘Quách Cao Minh trong veo mà lạnh lùng nói với cô.
Kiểu Bích Ngọc hơi giật mình, vậy mà anh còn biết chuyện này.
Cð không thể lấy cớ được nữa, cúi đầu nhìn thoáng qua mắt cá
chân của mình, Kiều Bích Ngọc cần chặt môi, kiên trì đứng dậy, bước.
nhỏ tối gần anh,
Quách Cao Minh giống như nghĩ tới chuyện gì đó, thấy cô tới
cần, không chú ý nhiều tới cô nữa
Hãi người một trước một sau rời đi…
Bởi vì chung cư cũ này không có thang máy, cho nên Kiểu Bích
Ngọc không thể không đi bộ xuống.
Mỗi khi Kiều Bích Ngọc đi một bước đều cảm thấy mắt cá chân
tất đau, cô chịu đựng, gương mặt hơi tái nhợt.
Vốn dĩ Quách Cao Minh có đôi chân dài, cho nên anh đi rất
nhanh, khi anh đi ra khỏi chung cư, lập tức quay đầu lại, nhưng không.
thấy bóng dáng của Kiểu Bích Ngọc đầu.
Lông mày anh nhíu lại, đứng yên tại chỗ, có chút không kiên
nhẫn nhìn về phía cầu thang.
Quách Cao Minh mới ngẩng đầu, gương mặt lạnh lùng đột nhiên
ngớ ra một phen,
Vẻ mặt anh âm u, bước nhanh tới, vội vàng lên tầng hai, ở tầng
hai thấy cô ngồi trên cầu thang chỗ ngã rẽ,
“Cô bị câm à, chân bị thương sao không nói?” Anh lạnh lùng nói,
lộ ra tức gi:
Vốn dĩ chân của Kiểu Bích Ngọc rất đau, bị anh quát như vậy,
không hiểu sao trong lòng cô vô củng ấm ức.
Anh dựa vào cái gì mắng cô: “Tôi bị thương, không liên quan gì
tới anh
‘Vẻ mặt Quách Cao Minh càng âm trầm hơn rồi.
Vẽ mặt anh không kiên nhẫn, nhìn thấy biểu cảm cậy mạnh của
cô, anh trực tiếp cúi người bể cô lên.
Kiểu Bích Ngọc bị anh đột nhiên bế lên, rất không được tự nhiên,
vùng vẫy theo bản năng: “Buông tôi xuống, tôi có thể tự mình đi…”
“Cô tự đi sao?”
Quách Cao Minh nghiển răng nghiến lợi lặp lại một câu, đôi mắt
rét lạnh nhìn thẳng cô.
Anh giống như bị chọc giận hoàn toàn, lập tức dừng bước lại
Quách Cao Minh thật sự đặt cô xuống, cơ thể Kiểu Bích Ngọc
cdựa vào tay vịn cầu thang rỉ sắt bên phải.
Quách Cao Minh đứng bên cạnh cô nhìn cô, đôi mắt giống như.
“đang xem trò hay:
Anh lạnh lùng thúc giục: “Đi xuống!“
“Kiểu Bích Ngọc, bây giờ cô tự mình đi xuống! Ngay lập tức!”
kiểu Bích Ngọc bị anh lạnh lùng thúc giue, trong lòng cô có chút
khiếp đảm, kinh hoàng, còn có chút ẩm ức.
Tính tình cô bướng bỉnh, trừng anh một cái, cẩn môi vươn chân.
trái ra, bước đi một bước, cô không thể để anh xem thường, đi thì đi!
Nhưng thực tế, mắt cá chân phải của cô bị treo, vừa mới đi từ:
tầng năm xuống đã bẩm tím sưng phống.
C8 mới nâng chân trái ra, chân phải lại không có sức lực chống,
đỡ, trọng tâm cơ thể không ổn định, chân lảo đảo một cái ngã nhào
về trước
‘Cộp một tiếng, đầu gối đụng vào mặt đất.
Hãi tay của Kiểu Bích Ngọc nhanh chóng nắm lấy tay vịn cẩu
thang, trải lại không bị thương, chỉ là bộ dạng vô cùng chật vật.
“Đứng dậy!”
“Tôi bảo cô lập tức đứng dậy, cô nói tự mình đi, vậy thì đi
xuống!
Nhưng Quách Cao Minh đứng ở một bên nhìn cô, không có ý
định giúp cô, trái lại còn dùng giọng nói máu lạnh vô tình thức giụe.
Kiều Bích Ngọc nghe giọng nói lạnh lùng của anh, không hiểu sao
đôi mắt hơi ẩm ướt.
‘Cð ngồi xổm người xuống, căn bản không có sức lực đứng đậy.
Mắt cá chân phải rất đau, cô cúi đầu, hai tay nấm chặt tay vịn
“cầu thang, nắm rất chặt, cố nén đau đón.
€8 rất muốn, rất muốn cho mình chút sức lực, đứng đậy,
Nhưng thật sự rất đau.
“xin lỗi.“ Giọng nói của cô nghẹn ngào, nói ba chữ này
Đôi mắt Quách Cao Minh nhìn cô càng lúc càng thâm thúy: “Cô
nói cái gì, lớn tiếng một chút!” Anh sẵng giọng khiển trách.
“Xin lỗi!”
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, trong đôi
mắt ẩn chứa quật cường, nhưng chỉ có thể khuất phục.
Quách Cao Minh nhìn thẳng vào mắt cô, không hiểu sao có chút
không đành lòng.
Anh lạnh lùng cảnh cáo một câu; “Sau này tốt nhất là cô nên an
phận một chút cho tôi” Đi lên một bước, anh trực tiếp bể cô lên.
Bây giờ Kiểu Bích Ngọc không phản kháng nữa, nhưng toàn thân
căng cứng, được anh bể xuống cầu thang.
Lồng ngực của Quách Cao Minh dày rộng rắn chắc, cô rúc vào
trong lòng anh không dám cử động, có thể cảm nhận được tiếng tim
đập mạnh mẽ của anh, cùng với mùi hương đặc biệt mát lạnh trên
người anh.
Người đàn ông này đúng là khó ở chung.
“Cậu chủ””
Bên ngoài chung cư, lãi xe nhà họ Quách đang định đi lên tầng
tìm Kiểu Bích Ngọc, thì thấy Quách Cao Minh ôm cô ra, biểu cảm vô.
cùng giật mình.
“Mở cửa xe.” Quách Cao Minh lạnh lùng dặn dò một câu.
Kiều Bích Ngọc bị Quách Cao Minh nhét vào trong xe, biểu cảm
của cô rất khó chịu
Nhất là lúc anh cúi người thất dây an toàn cho cô, cơ thể hai
người dán sát vào nhau, Kiểu Bích Ngọc rất xấu hổ, cô giấy dụa cơ
thể theo bản năng.
“Kiểu Bích Ngọc!”
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm u nâng đầu lên, giọng nói âm trầm
mang theo ý cảnh cáo, buồn bực gọi tên cô,
Cơ thể Kiểu Bích Ngọc cứng đỡ, không dám cử động theo bản.
năng.
Không biết là có tâm trạng gì, bị người đàn ông này gọi tên mình,
bỗng nhiên cô đỏ mặt,
“Đưa cô ấy về nhà họ Quách, bảo quản gia xem vết thương trên
chân cô ấy”
Quách Cao Minh lạnh lùng đặn dò lái xe, dùng lực đóng mạnh
cửa xe vào, cuối cùng nhìn người phụ nữ trong xe với ý tứ hàm xúc
không rõ: “Tôi không muốn cưới một người tàn phế!”
Kiểu Bích Ngọc bị anh dạy dỗ, nhếch miệng không dám