Mây đen trên bẩu trời quay cuồng, kèm theo sấm sét vang dội
Dưới cơn mưa to, mấy người đi bộ trên đường núi gập ghẳnh,
gian nan đi tới một hang núi trú mưa.
“Khoảng thời gian trước thôn chúng tôi nhận được thông báo.
chuyến đi trước, phía dưới đã không có ai cứ trú, nước sông đã dâng
lên, các cậu đi theo đường núi sẽ gặp nguy hiểm, ở chỗ tôi tránh một
đêm đi..”
Bởi vì có vị thôn dân nhiệt tình anh Mạc này giúp đỡ, mấy người
bọn họ đi theo tới đây, nhìn sơn động đơn sơ rộng rãi trước mắt.
“Nơi này an toàn không?” Lục Khánh Nam nhin mưa như trút
nước cuồng phong gào thét ở bên ngoài, trong lòng có chút bất an,
“Ngọn núi này chủ yếu là đá hoa cương nên rất chắc chẳn, trong.
động chỗ chúng ta trú mưa rất an toàn”
Nghe đến đó, bọn họ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay
gặp phải thời tiết ác liệt, không cẩn thận sẽ bị nước lũ trôi đất đá bao.
phủ.
“Nhóm nhiều đống lửa, cởi quần áo hong khô đi” Anh Mạc đi vào
phòng bếp ôm một bó củi to đi ra.
Đám Lục Khánh Nam không khách sáo, vội vàng chất đống củi lại
cốt lên, cởi quần áo dinh dính trên người mình, Kiều Bích Ngọc thấy
đấm đàn ông cùng cởi hết quần áo ra, lập tức xấu hổ tối mức xoay
người sang chỗ khác,
“Tất cả mặc hết quần vào!” Quách Cao Minh vẫn luôn im lặng,
vào lúc này lại đột nhiên lên tiếng
Lục Khánh Nam nghe thấy giọng nói của anh, lúc này mới nhớ tới
Kiểu Bích Ngọc còn ở đây, quả thật là hơi xấu hổ.
Cồi áo sơ mi ra, lộ ra lồng ngực cường tráng, phía dưới vẫn mặc
quần tây, ngồi khoanh chân dán sát vào đống lửa, để hơi nóng của
.đồng lửa hong khô quấn, nước bùn dinh dính toàn thân thật sự rất
không thoải mái.
“Di động không cỏ tín hiệu, không liên lạc được với những người
khác”
Bọn họ vừa vội vàng nhóm lửa, vừa bàn bạc với nhau: “Bên đám
người Doãn Thành Trung sẽ phải tìm nơi tránh mưa.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy tên Doãn Thành Trung, biểu cảm hơi
giật mình.
Ánh mắt Quách Cao Minh vẫn luôn nhìn về phía cô, biểu cảm kinh.
ngạc trên mặt cô lọt vào trong mắt anh, có ý tứ hàm xúc khác, anh
nhếch miệng, vẻ mặt kìm nén phức tạp.
“Gọi tôi là chị Mạc, tôi có một ít quần áo sạch sẽ, cô theo tôi vào
thay đổ” Một lát sau có một cô gái ăn mặc giản dị đi tới, đối phương.
cười thân thiện với Kiểu Bích Ngọc.
Kiểu Bích Ngọc gật đầu với cô ấy: “Cảm ơn chị”
kiểu Bích Ngọc cao 1 mét 68, mặc vào áo bông của chị Mạc này,
tay áo và ống quấn đều ngắn hơn rất nhiều, nhưng bây giờ cô sẽ
không để ý những chuyện này, cô nổi cảm ơn xong lập tức đi ra
ngoài
Nhưng mà chị Mạc này đi theo cô ra ngoài, nhìn cổ tay và cổ
chân trắng nõn của cô đầy vết thương, vẻ mặt cô ấy hoảng sợ: “Sao
trên tay chân cô nhiều vết thương như vậy, a[ ôi, ngâm nước, đều
mưng mủ nhiễm trùng rồi”
Chị Mạc vừa mới nói xong, Quách Cao Minh vô thức đi lên một
bước.
Đúng lúc này Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, giống như là
sợ anh, cơ thể lùi về sau một bước.
Quách Cao Minh thấy bộ dạng này của cô, vẻ mặt lập tức xoắn
xuýt, anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm nơi khác, giống như lúc trước.
vốn dĩ không nhìn cô.
“Trong nhà chúng tôi có một ít thuốc sát trùng, tôi lấy cho cô
một Ít.” Chị Mạc chạy về phòng lấy nước sát trùng, cẩm ra bôi cho
Kiểu Bích Ngọc.
Sau khi Kiều Bích Ngọc thay đổ xong hai tay hai chân đều đầy vết
xanh tim, nước sát trùng bôi vào hơi đau, cô liễn cau mày lại, cổ nén
không có quá nhiều biểu cảm.
Trong hang động trú mưa này có một chiếc đồng hồ treo tường
nhỏ, mới gần 7 giờ tối, nhưng bên ngoài mưa to sấm sét, là một vùng.
tối đen, đêm nay, cơn mưa này đúng là rất to.
Động trú mưa này không có đổ đạc gì nhiều, trong động chỉ có
mấy cái ghế dựa bằng gỗ và bàn ăn hình tròn, một lát sau chị Mạc
bưng một nổi cháo khoai lang ra đặt lên trên mặt bàn, nhiệt tình
chiêu đãi mọi người.
“Chúng tôi không đói bụng, mọi người tự mình ăn đi.” Lục Khánh.
Nam biết người ta vốn không chuẩn bị cơm tối cho bọn họ, hiện giờ
trú mưa ở nhà bọn họ, không thể ăn cả đồ ăn nhà người ta được.
Nghĩ một lát, anh ta nhìn về phía Kiểu Bích Ngọc: “Đúng rồi, Kiểu
Bích Ngọc, cô ăn một chút đị, cô đang mang thai
Lục Khánh Nam vừa thốt ra những lời này, những người khác đều
nhìn về phía cô, chị Mạc đang xúc một bát cháo cho cô, Kiểu Bích
Ngọc thì đang nhìn cháo khoai lang ở trước mắt với biểu cảm phát
sấu, lần này bị nhiều người nhìn chẩm chằm như vậy, sắc mặt cô hơi
lúng túng,
“Cô không thích ăn cháo khoai lang…
“Mang thai sao?”‘
Trái lại chị Mạc kích động hơn, đôi mắt sáng rực nhìn Kiểu Bích
Ngọc: “Ôi chao, cơ thể cô gầy nhỏ như vậy sau này sinh con kiểu gì,
cần phải bồi bổ thêm nhiều…”
Nối xong, chị Mạc lại chạy vào trong bếp, lẩm bẩm: “Tôi còn hai
quả trứng, để tôi nấu cho cô…”
Kiểu Bích Ngọc thấy cô ấy nhiệt tình như vậy, nhất thời có chút
lúng túng, cô cũng không thích ăn trứng.
Kiều Bích Ngọc thực sự ghét thối quen kén ăn của mình, đều
dưỡng ra từ nhà họ Kiểu, sau này muốn thay đổi cũng không được
rỗi
Vẻ mặt cô xấu hổ chạy vào trong phòng bếp: “Chị Mạc, tôi ăn
cháo trắng hoặc ít bánh mì là được rồi, không cẩn phiển phức như
vậy đâu.”
Lục Khánh Nam ở bên ngoài đột nhiên cảm thấy khó hiểu nói:
“Tuy mưa rất to, nhưng có khả năng sáng mai sẽ mưa nhỏ hơn một
chút, không cẩn thiết bây giờ ra ngoài.
Ngay lúc Kiều Bích Ngọc tiến vào trong phòng bếp, Quách Cao
Minh đặn dò mẩy người rồi mượn anh Mạc một ít đèn pin và dụng cụ,
mở cửa đi ra ngoài.
“Lăm sao vậy?” Lúc chị Mạc và Kiểu Bích Ngọc đi ra, thì phát
hiện có mấy người đi ra ngoài.
Anh Mạc thở dài một hơi: “Nói là muốn ra ngoài kiếm chút đồ ăn
trở về”
“Mưa to như vậy đi đâu kiếm đồ ăn đây, sao anh không khuyên
nhủ bọn họ, bên ngoài rất nguy hiểm, nhỡ đâu…” Chị Mạc oán trách
chồng mình.
Vẻ mặt anh Mạc rất bất đắc dĩ: “Anh đâu khuyên được bọn họ.”
Người đàn ông họ Quách kia, khí thế đó anh ta đều có chút e sợ.
‘Vẻ mặt Kiểu Bích Ngọc âm trầm, nhìn về phía cửa, biểu cảm trở
nên phức tạp hơn.
“Chuyện anh ấy muốn làm, không ai có thể ngăn được, cứ kệ bọn
họ đi” Cô nói một câu với ý tứ hàm xúc không rõ, thuận thế bảo chỉ
Mạc đừng trách anh Mạc nữa
“Chị Mạc hơi lo lắng, thấy vẻ mặt Kiều Bích Ngọc hơi phức tạp, tờ
mò hỏi một câu: “Cô gái à, các cô hẳn là đều từ thành phổ tới, nghe.
nói bọn họ tới đây tìm cô, sao cô lại tới thôn quê hẻo lánh chúng tôi
”
Tới tìm mình sao?
Biểu cảm của Kiểu Bích Ngọc hơi cứng đờ, nhỏ giọng phản bác:
“Không phải, sao anh ấy có thể tới tìm tôi được.”
Trong
sơ chỉ để một cốc đèn, dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng của mấy
bọn họ lung lay, mấy người im lặng ăn cháo khoai lang, đôi mắt có
\g trú mưa này không có điện, trong phòng khách đơn
“chút lo lẳng thỉnh thoảng sẽ nhìn về phia cửa.
Dưới cơn mưa to như vậy, sao đột nhiên lại chạy ra ngoài.