“Kiều Bích Ngọc đã cướp người đàn ông của con…
“Con bị ép phải bỏ nhà đi, mấy năm nay con phải sống khổ sở
đều là do bị cô ta hãm hại. Lê Yến Nhi khóc nức nở, bàn tay run rẩy
nắm chặt lấy tay của người phụ nữ trung niên đối diện, “Mẹ, mẹ nhất
định phải giúp con…”
“Bích Ngọc, cô ta chính là là con gái của nhà giàu có nhất thành
phố chúng ta?“
“Cô ta chính là con gái ruột của Kiều Văn Vũ, đến cửa hàng của
chúng ta để làm thêm ca đêm, cô ta có âm mưu gì sao?”
Có một vài chuyện con không dám nói với mẹ, cô ta mỗi lần đến
cửa hàng của chúng ta đều tỏ vẻ hăm dọa, chế giễu gây khó dễ sau
lưng con. Cô ta còn nói gia đình cô ta giàu có, có thể khiến mẹ con
chúng ta phải ra đầu đường xó chợ , con sợ cô ta…nhưng lần này cô
ta thật sự quá đáng rồi…”
Giọng nói của cô càng trở nên xúc động, âm thanh như nghẹt thở
đứt quãng, “Mẹ, con, con thật sự không còn cách nào khác, Kiều
Bích Ngọc muốn hại chết con, cô ta không cho con một con đường
sống, cô ta muốn hại chết cả cháu ngoại mẹ…”
“Cái gì?!”
Dì Trương vô cùng lo lắng khi nghe đến từ “chết” nặng nề lại thấy
cô lấy hai tay ôm chặt bụng.
Lòng trùng xuống, người lạnh cóng, “Thanh Đan, con, con có thai
rồi?”
“Kiều Bích Ngọc đang có thai lại chạy đi đâu vậy?”
Lục Khánh Nam chán nản ngồi ở ghế sau xe, tay phải chống cằm
nhìn mặt trời từ từ xuống núi ở ngoài cửa sổ xe, nhỏ giọng lẩm bẩm
một vài câu.
Anh ta đột nhiên nhớ ra một vài chuyện, quay đầu sang nhìn Bùi
Hưng Nam ở bên cạnh, “Điện thoại Cao Minh reo chuông, có lễ là
Kiều Bích Ngọc gọi đến, chúng ta có nên nói lại với cậu ấy…?”
Xe đi với tốc độ rất nhanh, đã rời khỏi trường trung học phổ
thông đầu tiên thành phố Hải Châu.
Người lái xe của nhà họ Bùi vội vàng chạy đến và nói nhà họ Bùi
xảy ra chuyện gấp. Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam vội vàng chạy
đi xem tình hình, ở ngoài trường học để lại một chiếc xe cho Quách
Cao Minh, ngay cả áo khoác và điện thoại cũng đều ở trong xe.
Bùi Hưng Nam cũng nhìn về phía hoàng hôn ngoài cửa sổ xe, nhẹ
nhàng nói:
“Hơn sáu giờ rồi, Cao Minh lẽ ra đã ở trên xe rồi, anh ấy sẽ lái xe
đến thẳng khách sạn Quân Lâm, không cần Kiều Bích Ngọc nói, anh
ấy sớm đã biết chỗ ở của cô ấy…“
Lục Khánh Nam cảm thấy cũng có lí, trước khi họ đến, Quách
Cao Minh đã sớm nhờ anh điều tra được tình hình chỗ ở của Kiều
Bích Ngọc, có điều…
“Nhưng nhỡ đâu Kiều Bích Ngọc vẫn còn những chuyện khác
muốn tìm anh ấy, anh không biết lần trước tôi đưa Kiểu Bích Ngọc đi
xem pháo hoa, Cao Minh đã tối sầm mặt giận giữ mắng một trận.” Lục
Khánh Nam phàn nàn.
Từ lần đó trở đi, mọi việc liên quan đến Kiểu Bích Ngọc, Lục
Khánh Nam đều rất thận trọng.
Bùi Hưng Nam cũng đã nghe qua chuyện đi xem pháo hoa lần đó,
bật cười thành tiếng, “Cao Minh không thích Kiểu Bích Ngọc xuất
hiện ở bên ngoài, anh làm như vậy khác nào tìm đường chết!”
“Tôi làm sao biết được , anh ấy quản người phụ nữ này quá khắt
khe rồi…”
Lục Khánh Nam mặt đầy cảm xúc, “Anh nhìn Lê Yến Nhi bây giờ
xung quanh đều tràn ngập quảng cáo của cô ấy, Cao Minh đã giúp cô
ấy nổi tiếng tận trời xanh rồi, đây đúng là cách đối đãi khác thường…”
Tại sao phải giấu Kiều Bích Ngọc? Lục Khánh Nam thực sự không
hiểu nổi.
“Cao Minh, Anh bây giờ có đang ở trên xe không?” Lục Khánh
Nam cầm lấy điện thoại và gọi cho Quách Cao Minh.
“Anh bây giờ đi khách sạn Quan Lâm? Ừ, không có gì, chỉ là
muốn nói với anh khi nãy điện thoại anh reo vài lần, hình như còn có
một tin nhắn, là Kiều…”
Lục Khánh Nam vẫn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng động lớn
từ đầu dây bên kia truyền lại.
“Cao Minh, có chuyện gì vậy?” Lục Khánh Nam khuôn mặt biến
sắc liên tục hỏi.
Bùi Hưng Nam ngồi bên cạnh nghe thấy âm thanh truyền lại từ
đầu dây bên kia cũng trở nên lo lắng, “Bên kia Cao Minh hình như đã
xảy ra tai nạn giao thông?”
“Tôi có chuyện quan trọng…”
Bên kia Quách Cao Minh nhanh chóng mở cửa xuống xe, vội vàng
buông một câu:
“Rốt cuộc có chuyện gì, có cần giúp đỡ không?” Lục Khánh Nam
có chút không yên tâm.
“Cao Minh, em, em đau quá”
Quách Cao Minh không trả lời anh ta và tắt máy, chỉ đến cuối
cùng một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên, âm thanh này…
Lục Khánh Nam nghe được giọng nữ, lập tức khuôn mặt trở nên
lạnh lùng.
“Xảy ra chuyện gì, có cần cho người qua không?” Bùi Hưng Nam
nhìn anh ta thúc giục.
Lục Khánh Nam lạnh giọng mở lời, “Điều mà Cao Minh muốn
chính là được ở bên cạnh Lê Yến Nhi…” không thể hiểu được, anh ấy
vì Kiều Bích Ngọc mà cảm thấy tức giận.
Lê Yến Nhi?
Bùi Hưng Nam có chút ngạc nhiên, Quách Cao Minh bây giờ đang
bên cạnh Lê Yến Nhi, anh ấy quay lại thành phố Hải Châu để tìm Lê
Yến Nhi?
Mặc dù họ vẫn còn trẻ, nhưng với tính cách lạnh lùng và tàn độc
của Quách Cao Minh, thì hai người họ trước giờ chưa bao giờ dám
can thiệp vào chuyện riêng của anh.
“Kiều Bích Ngọc đang làm gì vậy, người đàn ông của nhà cô ấy
sắp bị cướp đi rồi… Lục Khánh Nam có chút thất vọng, lập tức gọi
điện thông báo cho Kiều Bích Ngọc .
Bùi Hưng Nam nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cười hỏi , “Anh
có vẻ rất thích cô Kiều Bích Ngọc này?”
“Tôi chỉ là thấy cô gái họ Lê này không vừa mắt.”
Lục Khánh Nam hừ lạnh một tiếng, giọng điệu này của anh rất
giống với ông cụ Quách, anh mở một công ty giải trí, về phụ nữ anh
đã gặp rất nhiều rồi.
“Cao Minh mặc dù rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, nhưng anh ta
cũng không đến nỗi nào..” Bùi Hưng Nam nhìn biểu cảm khoe
khoang của anh, nhẹ nhàng phản bác lại một câu.
“Anh cũng biết chuyện Cao Minh lúc nhỏ đã bị bắt cóc…anh ta
căn bản không hiểu một số chuyện riêng giữa đàn ông và phụ nữ.”
Lục Khánh Nam nghĩ lại chuyện quá khứ, lập tức cảm thấy lo lắng cho
người anh em của mình.
Tiếng chuông điện thoại của Kiều Bích Ngọc vang lên…
Vừa lúc cô từ phòng tắm bước ra, đi đến bên giường cầm lấy điện
thoại, nhìn thấy cuộc gọi từ số lạ gọi đến.
Do dự một chút, “Alo, tôi là Kiều Bích Ngọc.” Cô lập tức nhấn nút
trả lời.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia, biểu cảm
ngạc nhiên, “Ừ, được, được rồi…bây giờ tôi qua.”
“Sao vậy?”
Lúc này, Lục Khánh Nam sắc mặt tối sầm nhìn chằm chằm vào
điện thoại di động.
“Điện thoại hiện đang bận, cô ta đang nói chuyện với ai vậy?”
Anh ta lập tức bất mãn lầm bẩm.
“Nếu Lục Khánh Nam anh thật sự lo lắng, có cần qua khách sạn
một chuyến không…?“ Bùi Hưng Nam hỏi.
Lục Khánh Nam mặt không chút cảm xúc, “Liên quan gì đến tôi,
lại càng không phải con dâu của tôi.”
“Hơn nữa, Kiều Bích Ngọc là cô gái mạnh mẽ, võ karate của cô
ấy, chúng ta hai người hợp lại cũng chưa chắc đánh lại được…” Chắc
sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
“Yên tâm.”
Kiểu Bích Ngọc vội vã ngồi taxi đến quán trà sữa đối diện trường
trung học phổ thông đầu tiên của thành phố Hải Châu, vừa bước
xuống xe, cô đã thấy dì Trương chủ quán ở bên trong, vẻ mặt dì hốt
hoảng, suýt chút nữa thì trượt chân ngã xuống vũng nước trên mặt
đất.
Kiểu Bích Ngọc nhanh chân bước tới đỡ lấy dì Trương, “Dì
Trương, dì một mình ở quán nên cẩn thận một chút.“ Cô