“Kiểu Bích Ngọc, chúng tôi chỉ là quan tâm đến bệnh tình của cô,
cô không cần phải giống như con nhím như vậy.”
Lục Khánh Nam cảm thấy kỳ lạ, tính cách thẳng thắn của Kiều
Bích Ngọc, tuy rằng không dịu dàng làm nữũng như những người phụ
nữ khác, nhưng cũng không đến mức kiêu ngạo kiên quyết phũ
phàng như thế.
“Tôi là con nhím đấy, sự quan tâm của đại thiếu gia mấy người,
tôi không chịu đựng nổi, đi ra ngoài –“
Đôi mắt trong trẻo của cô kìm nén cảm xúc mãnh liệt, đối diện
với Quách Cao Minh đứng ở cửa, vẻ mặt vừa xa lạ vừa lạnh lùng.
“Kiểu Bích Ngọc, cô làm loạn đủ chưa!” Quách Cao Minh nhìn
chằm chằm cô, sắc mặt của anh u ám khó coi.
“Tôi làm loạn?”
Kiểu Bích Ngọc nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, hốc mắt đỏ ửng,
cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, cắn chặt môi và cười nhạo chính mình:
“Quách Cao Minh, mỗi lần xảy ra tai nạn gì anh cũng nói tôi làm loạn.”
“Anh lại muốn dạy dỗ tôi cái gì đây, nói tôi ăn nói lung tung, hại
đứa bé suýt chút nữa sinh non, không đủ tư cách làm mẹ. Còn Doãn
Thành Trung ở đây cả đêm giúp đỡ tôi thì anh nói cả hai chúng tôi
làm chuyện xấu xa, tôi lằng lơ. Tôi làm loạn, mỗi lần như vậy anh chỉ
biết chỉ trích tôi…
Cô dữ tợn nhìn anh chằm chằm: “Anh nhìn tôi không vừa mắt cho
nên tôi làm gì cũng là sai!”
Tôi gọi điện thoại cho anh, tôi cầu xin các người, tôi cũng đã sai
rồi…
“Quách Cao Minh, điều tồi tệ nhất của tôi đó là tin tưởng anh.”
Đêm đó, người đầu tiên cô nghĩ đến là anh, thật sự quá nực cười.
Trong đầu của cô hiện lên vũng máu tối hôm qua, cô không sợ
chết, nhưng đứa bé, cô không thể để cho đứa bé bị sanh non được.
Cho nên cô đã không ngừng cầu xin bọn họ trong điện thoại…
“Quách Cao Minh, hôm nay anh đến đây là muốn xem tôi chết
chưa hay là muốn biết thứ gai mắt trong bụng tôi đã sanh non chưa
đúng không? Tôi đây nói cho anh biết, thật ngại quá, đứa con hoang
này vẫn còn sống!”
…Ngại quá, đứa con hoang này vẫn còn sống.
Lời nói của cô khiến cho tất cả mọi người ở đó đều khiếp sợ.
“Cô nói cái gì!” Giọng nói của Quách Cao Minh lạnh lùng như sắp
bật ra khỏi kẽ răng nổ tung.
“Quách Cao Minh, chính anh là người đã cho Bích Ngọc uống
thuốc!”
Doãn Thành Trung như nghĩ đến chuyện gì đó, khuôn mặt trở nên
u ám chạy đến trước mặt anh, kích động nắm lấy bả vai của Quách
Cao Minh: “Anh có còn nhân tính không! Cô ấy không đe dọa đến
việc anh và Lê Yến Nhi ở cùng một chỗ, vậy mà anh vẫn muốn mạng
của cô ấy –”
“Cút ngay –”
Vẻ mặt của Quách Cao Minh không kiên nhẫn, đặc biệt là khi nhìn
thấy Doãn Thành Trung quan tâm tới cô: “Tôi nói rồi, chuyện của tôi
và cô ấy không cần cậu xen vào!”
Quách Cao Minh có vẻ rất tức giận, giơ nắm đấu lên trực tiếp
đếm thẳng vào ngực của Doãn Thành Trung, Doãn Thành Trung là
cậu chủ nho nhã yếu ớt hoàn toàn không phải đối thủ của anh, nắm
đấm của anh rất mạnh khiến cho Doãn Thành Trung lập tức cúi người
xuống vì đau đớn.
“Quách Cao Minh, anh đừng tưởng là cháu đích tôn của nhà họ
Quách thì muốn làm gì thì làm, nếu Kiều Bích Ngọc có chuyện gì, tôi
sẽ không bỏ qua cho anh!”
Doãn Thành Trung ôm ngực đau đớn, nghiến răng, không hề thỏa
hiệp mà còn đưa ra lời cảnh cáo.
“Cậu không bỏ qua cho tôi?”
Quách Cao Minh cười ra tiếng, khóe môi nhếch lên khát máu và
tàn nhẫn, mỗi một chữ nói ra đều lạnh lùng khinh thường: “Chỉ dựa
vào cậu mà cũng muốn tranh giành với tôi –“
Ngay khi giọng nói của anh vừa rơi xuống, Quách Cao Minh đột
nhiên đẩy anh ta sát vào vách tường.
Sắc mặt của Quách Cao Minh u ám, nhanh chóng bước lên phía
trước, tay phải bắt lấy cổ họng của anh ta.
Anh đột nhiên siết chặt, Doãn Thành Trung bị anh bóp cổ đến
mặt mày xanh mét, hô hấp khó khăn, anh ta giãy giụa nhưng không
thể chống đỡ được sức mạnh của anh…
Lục Khánh Nam và nhóm bác sĩ hoảng sợ vội vàng tiến đến can
ngăn: “Cao Minh, Cao Minh, cậu bình tĩnh lại đi…” Doãn Thành Trung
này đúng là không muốn sống nữa.
“Buông anh ấy ra.”
Kiểu Bích Ngọc ngồi trên giường bệnh đột nhiên hoảng sợ, cô lo
lắng rút kim tiêm trên tay ra, chạy lên phía trước, che chắn trước
người của Doãn Thành Trung.
“Buông anh ấy ra –“
Cô lặp lại một cách lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn Quách Cao
Minh ở trước mặt.
“Cô Kiều, cô, cô tạm thời không thể xuống giường được…” Y tá
không dám tới gần, đứng ở phía sau run rẩy dặn dò.
Không khí trong phòng bệnh nhất thời trở nên ngưng đọng ngột
ngạt, cô đối mặt với anh, ánh mắt của cô tràn ngập sự thù địch, giống
như nếu anh không buông tay, cô sẽ đánh nhau với anh.
Da đầu của Lục Khánh Nam run lên, muốn mở miệng nói gì đó,
Quách Cao Minh lại đột nhiên buông Doãn Thành Trung ra, xoay
người rời đi.
“Anh có sao không?” Kiều Bích Ngọc lập tức đỡ lấy Doãn Thành
Trung, nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt của Doãn Thành Trung không tốt lắm, anh ta muốn nói
rằng chính mình không sao, nhưng cổ họng của anh ta bị tổn thương
tạm thời không thể phát ra âm thanh, cả người mềm nhữn không có
sức lực, mở miệng thở hổn hển.
Người đàn ông kia đã rời đi thấp thoáng nghe được lời nói quan
tâm của cô, tay phải của anh nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên,
như thể đang kiểm chế cơn tức giận rất lớn.
Lục Khánh Nam cảm thấy kinh ngạc, nhìn bóng lưng lạnh lẽo
nặng nề của Quách Cao Minh, anh ta nhất thời không dám đi theo.
Khi Lục Khánh Nam bất chấp khó khăn định đi theo khuyên bảo
vài câu thì phát hiện có người đụng vào họng súng.
Điều khiến cho anh ta không ngờ là người đó lại là cô ta.
“Cao Minh, tối hôm qua anh đột ngột rời đi, anh đã đi đâu vậy, có
phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lê Yến Nhi mặc đồng phục của bệnh viện bước ra từ thang máy,
cô ta lập tức đi đến bên cạnh Quách Cao Minh kéo tay anh, giọng nói
nhỏ nhẹ yếu mềm thể hiện sự quan tâm.
“Tối hôm qua, cậu ở cùng cô ta?” Giọng nói của Lục Khánh Nam
có vẻ gượng gạo.
Tối hôm qua, Quách Cao Minh ở cùng cô ta…
Anh ta nhìn về phía Lê Yến Nhi ở trước mắt, trong lòng cảm thấy
hơi phức tạp, đặc biệt là khi thấy khuôn mặt của cô ta…
Sắc mặt Quách Cao Minh u ám, không có kiên nhẫn để nói
chuyện với người phụ nữ này, anh rút mạnh tay về: “Tránh ra!”
Nói xong, anh bước vào thang máy, khó chịu dùng tay trái ấn nút
xuống tầng hầm, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Lục Khánh Nam nhanh chóng chạy vào thang máy, trong khi Lê
Yến Nhi đứng bên ngoài cửa thang máy, mím chặt môi, đôi mắt ngấn
lệ yên lặng nhìn về phía người đàn ông trong thang máy.
“Cao Minh, Cao Minh…”
Cô ta cúi đầu gọi tên của anh, bộ dạng muốn đến gần anh rồi lại
không dám, vô cùng đáng thương.
“Lê Yến Nhi cô ta cũng bị bệnh sao?” Lục Khánh Nam không thể
hiểu nổi, hỏi một câu.
Cửa thang máy đã đóng chặt và đang đi xuống.
Khuôn mặt của Quách Cao Minh lạnh lùng, không trả lời anh ta.
Trong thang máy nhỏ hẹp này, không khí vô cùng nặng nề, Lục
Khánh Nam rất khó chịu, anh ta do dự hồi lâu mới mở miệng: “Tôi
cảm thấy, có thể là Kiều Bích Ngọc đã hiểu lầm điều gì đó…”
Vừa