“Anh ấy còn chưa tỉnh lại.”
Lúc chạng vạng tối, nhà họ Quách đã chuẩn bị dùng bữa tối, vẻ
mặt Kiều Bích Ngọc hơi ngượng ngùng nói thêm một câu: “Anh ấy nói
đừng làm phiền anh ấy…”
Bác Phương để cháo trên tay lên bàn, nhìn cô, lại có chút hoảng
hốt: “Cậu Cao Minh đuổi cô đi ra ngoài ạ?”
Giọng điệu này rõ ràng là không tin được.
Bởi vì buổi chiều khi tài xế đưa hai người về nhà, tay phải của cậu
Cao Minh nhà bọn họ nắm chặt lấy bả vai của cô, dường như trọng
lượng cả người đè lên người Kiều Bích Ngọc, cô dìu anh đi từng bước
vào phòng ngủ.
Lúc đó bọn họ còn tưởng rằng Quách Cao Minh bị thương nặng,
thì ra là bị sốt cao, lại thêm chứng đau nửa đầu tái phát, nhưng mà
cũng là lần đầu tiên thấy Quách Cao Minh bằng lòng dựa vào người
khác với vẻ thân mật như thế.
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy anh sắp đè cô gãy lưng rồi, thân thể
của người đàn ông này vô cùng nặng, cô phải mất hơn nửa ngày mới
có thể đỡ anh từ khách sạn về đến nhà.
Bên đông uyển của nhà họ Quách rất yên tĩnh, Quách Cao Minh
nghỉ ngơi ở phòng ngủ chính, người hầu đều lui ra ngoài hết, Kiều
Bích Ngọc ở đại sảnh lầu một của đông uyển, ánh mắt nhìn về hướng
cầu thang bên kia.
Bây giờ Quách Cao Minh đang ngủ ở trong phòng ngủ tại lầu hai.
Anh vừa về nhà đã nằm lên giường đi ngủ, cánh môi còn có chút
nhợt nhạt, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ bị bệnh của Quách Cao
Minh như con mèo nhỏ.
“Mợ chủ, vậy cậu Cao Minh dựa vào cô.” Bác Phương cũng không
dám đi vào phòng ngủ chính, đành phải nhờ vả cô.
Kiểu Bích Ngọc tỏ vẻ khó xử, thì thào một câu: “Dường như anh
ấy không thích người khác đi vào quấy rầy, anh ấy mắng tôi, tôi đi ra.”
Bác Phương ngơ ngác một chút, thật sự đã đuổi cô ấy đi ra sao?
Trên thực tế, nguyên văn của Quách Cao Minh là thế này, anh chỉ
nói ba chữ: “Cô ồn quá.”
Sau khi Kiểu Bích Ngọc đỡ anh nằm lên giường, thì vội vàng đo
nhiệt độ cho anh.
Trong nhà, rõ ràng ông cụ rất lo lắng cho anh, nhưng gương mặt
già nua ấy sống chết không chịu thừa nhận. Cô đành phải nhích lại
gần Quách Cao Minh hỏi anh không khỏe ở đâu, có muốn uống nước
gì không, hỏi rất nhiều.
Cô nghĩ chắc là Quách Cao Minh chê cô quá phiền phức.
“Mợ chủ, đây chỉ là, có đôi khi đàn ông…” Bác Phương nhìn cô,
trong phút chốc lại muốn bật cười: “Nói một đằng làm một nẻo.”
Kiểu Bích Ngọc mở to mắt, nhìn bác Phương quay người rời đi.
Có ý gì chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, vẻ mặt không thay đổi
nhưng vẫn suy nghĩ sâu xa một lát, cuối cùng vẫn bước chân về
phòng ngủ chính.
Nhẹ nhàng vặn nắm cửa ra, cô thò đầu vào phòng, xem tình hình
bên trong một chút. Quách Cao Minh còn ngủ trên giường, cô từ từ
bước chân đến gần anh, nhiệt độ cơ thể giảm rồi, bây giờ chỉ còn ba
mươi tám độ, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.
Có thể bởi vì lúc trước sốt cao, nên anh đã xốc chăn đắp trên
người lên. Dáng người anh cao ráo nằm nghiêng trên giường lớn, áo
Sơ mi màu tím đen đã cởi đi mấy cái nút, loáng thoáng để lộ lồng
ngực cường tráng…
Vóc người của Quách Cao Minh thật tuyệt…Thấy thế mặt cô khó
hiểu mà nóng lên, cô và anh nằm cùng giường đã hơn mấy tháng,
bình thường Kiều Bích Ngọc cũng không giống kẻ trộm mà nhìn anh
chằm chằm như thế.
Đột nhiên, điện thoại di động trong áo khoác của cô vang lên
tiếng ting tíng.
Kiểu Bích Ngọc chột dạ vội vàng quay đầu qua chỗ khác, ra vẻ
đàng hoàng đắp chăn cho anh, rồi chạy ra ngoài.
“May mà anh ấy không tỉnh lại…”
Cô đóng cửa phòng lại, điện thoại lại tiếp tục vang lên, dường
như có người tìm cô rất gấp.
Kiểu Bích Ngọc đang buồn chán, trước đó điện thoại đã bị Quách
Cao Minh tắt máy, cô chỉ mới khởi động lại lúc nấy…
Đột nhiên cô giật mình, lúc này mới nhớ tới một người khác.
Lập tức lấy điện thoại di động ra khỏi túi, quả nhiên là Châu Mỹ
Duy lo lắng tìm cô.
Hai cuộc gọi thoại nhỡ, một tin nhắc, mà lúc này nick zalo liên
tục nhắn tin mới cho cô.
Bé Heo muốn trở mình: [Người đâu!]
Bé Heo muốn trở mình: [Kiều Bích Ngọc cậu làm gì mà tắt máy
thế, cậu đừng quên chúng ta đã hẹn nhau đến nhà hàng Gordon ăn
hào đấy.]
Bé Heo muốn trở mình: [Kiều Bích Ngọc, mình thật sự có đủ tiền
để trả bữa ăn mà.] Còn có một icon ngón tay chỉ lên trời tỏ ý thầ.
Kiểu Bích Ngọc lướt màn hình điện thoại di động, có mười mấy tin
nhắn gửi đến cho cô, xem ra cả buổi trưa vẫn luôn tìm cô.
Cục cưng vô địch: [Thật ngại quá, mình ở dưới lầu của tập đoàn
IP&G gặp chồng mình.] Cô gõ hai chữ ‘Chồng mình’ còn rất thuận tay.
Châu Mỹ Duy thấy cô cuối cùng cũng trả lời, lập tức tức giận.
Bé Heo muốn trở mình: [Cậu gặp chồng của cậu, cậu là người
thấy sắc quên nghĩa. Tình cảm chúng ta sâu sắc như thế, vậy mà cậu
đối xử với mình như thế à!]
Bé Heo muốn trở mình: [Còn nữa, rõ ràng buổi trưa mình gọi cậu
còn bắt máy nhưng lại không nói gì cả. Rồi sao cậu cúp máy, còn tắt
máy nữa, hại mình nghĩ là cậu bị người ta cướp điện thoại.]
Bé Heo muốn trở mình: [Mình còn có ý muốn dẫn cậu đi ăn món
ăn đắt tiền và cực kỳ hấp dẫn nữa…]
Kiểu Bích Ngọc không biết món ăn cực kỳ hấp dẫn mà cô ấy nói
là gì, nhưng mà suy nghĩ lại chắc không phải thứ tốt gì.
Thấy cô ấy tức giận và phẫn nộ như thế, đành phải gửi cho cô ấy
vài icon đau lòng biểu thị sự xin lỗi. Châu Mỹ Duy lại biểu thị lời xin lỗi
trên vành môi đều là giả dối.
Cục cưng vô địch: [Hôm nào mình mời cậu đi nhà hàng Gordon
ăn hào để bồi