(1)JB: chỉ bộ phận sinh dục của nam, ý chỉ người con trai đó còn non, chưa từng quan hệ tình dục.
(2)sói con: là từ lưu hành trên mạng, dùng để chỉ những chàng trai thích “bám” người yêu, tuy nhiên có thêm phần bá đạo, tính chiếm hữu mạnh hơn, có trách nhiệm hơn.
---
Mới sáng sớm mà đã xảy ra mâu thuẫn với An Dịch nên người đàn ông kia cố ý tránh cô, cô cũng không thể tiếp tục quấn lấy, đành phải gọi điện thoại cho Triệu Tiệp, để cậu ta đến đón mình đi phòng tập múa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay anh có rảnh không?” An Dịch ngồi sau xe đạp, hỏi.
“Đương nhiên là anh rảnh rồi.” Triệu Tiệp sảng khoái đáp.
“Vậy hôm nay anh ở cùng em được không?” An Dịch tựa đầu vào lưng Triệu Tiệp, trán cọ nhẹ lên phần sống lưng nhô lên.
“Sao thế? Hôm nay em không tập múa à?” Bỗng nhiên An Dịch làm nũng khiến Triệu Tiệp có chút không phản ứng kịp.
“Có tập chứ! Em chỉ không muốn để anh về sớm như vậy thôi.” An Dịch ôm eo ếch của Triệu Tiệp.
“Được rồi, vậy anh đợi em ở bên ngoài nhé.” Dưới sự ma sát của An Dịch, Triệu Tiệp đạp xe nhanh hơn.
Bởi vì đêm qua mưa suốt, thời tiết cực kì tốt, An Dịch ngửi mùi cỏ cây nhàn nhạt trong không khí, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
An Dịch vào phòng tập múa thay quần áo, bắt đầu một ngày huấn luyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô học múa ba lê. Loại hình nghệ thuật này chú trọng đến dáng người nhất, chỉ cần mặc vào váy múa trắng tinh lại bó sát thì những khuyết điểm trên cơ thể sẽ lộ hết ra. Vậy nên để có thể múa ba lê, người học đều có dáng rất đẹp. Trước đây, An Dịch là người thấp nhất trong tất cả các học sinh, thân thể cũng không cân đối, việc tập luyện với cô càng khó khăn hơn nhiều. Bởi vậy những lúc người khác nghỉ ngơi thì cô vẫn tập luyện, người khác tập luyện thì cô cũng vẫn đang tập luyện, tới giờ, cô đã thành “chị đại” của phòng múa.
“An Dịch, em đứng tư thế hạc rất tốt!”
Được giáo viên khen ngợi, An Dịch chỉ cười, sau đó cô đá chân lên, ngửa ra sau, nhảy lên làm giáo viên cực kì hài lòng.
Triệu Tiệp đứng ngoài cửa nhìn lén mà hoa mắt. Lúc múa, An Dịch rất trong sáng, có thể dùng từ hoang dã để diễn tả, thân thể gợi cảm tạo từng dáng múa cao quý, trong sự hoang dã lại không mất đi linh hồn. Cậu ta cảm thấy mình và An Dịch thật sự rất xứng đôi, vì thể dục và nghệ thuật không thể tách rời nhau được.
Đúng năm giờ chiều là tan học, An Dịch chào giáo viên, rồi đi trước. Triệu Tiệp đang ở trước cửa chờ cô, hai người không về nhà ngay mà đi đến phố ăn vặt ở gần đó ăn lót dạ trước.
Giữa lúc đi đến đó thì lại trùng hợp gặp bạn cũ, nói chuyện vài câu rồi hai người lại đi dạo phố một lát, tới lúc chạng vạng, Triệu Tiệp mới đưa An Dịch về nhà.
“Triệu Tiệp, dừng lại, anh đi đến ngõ cụt bên cạnh đi.” Lúc sắp về đến nhà, An Dịch lại đòi Triệu Tiệp chuyển hướng sang hẻm cụt.
“Sao… Sao thế?” Yêu cầu của An Dịch làm đầu óc Triệu Tiệp mù mờ không rõ.
“Anh đoán xem!” An Dịch tựa đầu lên tấm lưng rộng lớn, lại tiếp tục làm nũng một lần nữa.
“Đệt! Được thôi!” Triệu Tiệp mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên An Dịch chủ