“Sao lại đột ngột vậy, ở quân đội có việc sao?” Chạng vạng An Cầm Lệ vừa về tới, người đàn ông đã nói với cô ta, kì nghỉ tạm thời bị hủy bỏ, phải lập tức trở về quân đội ngay.
Lần này Chu Hậu Đông cũng chỉ xin nghỉ mấy ngày, anh vốn định trở về xem thử, ai ngờ bản thân lại vì nữ sắc mà dây dưa kéo dài thời gian, ở trong quân đội bao nhiêu năm rồi, trước giờ chưa từng phạm giới như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lần này anh trở về, cũng gấp gáp quá, em cũng luôn ở nhà mẹ, vất vả lắm mới về, còn chưa kịp làm món gì ngon cho anh.” Trong giọng nói của An Cầm Lệ mang theo ý xin lỗi.
“Không sao, em không ở nhà, Tiểu Dịch rất biết cách chăm sóc người khác.” Chu Hậu Đông không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với An Cầm Lệ nữa, An Dịch đứng ở phía sau, anh không muốn bây giờ cô sẽ không vui.
An Dịch đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, cô quay qua một bên, hormone chết tiệt không có chỗ phát tiết, người đàn ông lại động dục với cô.
“Vậy anh đi nhanh đi, bây giờ đi sáng mai là đến rồi.”
“Ừm, vậy tôi đi đây.” Chu Hậu Đông vẫn luôn nhìn cô gái ở phía sau, nhưng nét mặt của cô, tới một ánh mắt cũng không thèm cho anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Dịch biết người đàn ông có ý gì, anh phải về quân đội nhưng vẫn muốn làm cô, không biết xấu hổ.
Chu Hậu Đông phải về quân đội nên anh đặc biệt thay lên bộ quân phục, thân hình cao lớn rắn rỏi dù mặc gì lên cũng đẹp, thay quân phục, làm tôn lên bẻ uy mãnh và trưởng thành khác của anh, hoàn toàn không giấu nổi mùi vụ nam tính, mặc dù An Dịch nhìn thấy liền động lòng, nhưng ai bảo mấy ngày nay người đàn ông bắt nạt cô thê thảm như vậy, nên cô sẽ không để cho anh sắc mặt tốt.
Chu Hậu Đông không cam lòng mà lên xe, trước khi lái xe đi anh còn cố ý hạ cửa kính xuống nói: “Tôi đi đấy.”
Giọng điệu rất nặng nề, anh không tin nhóc con kia không hiểu anh có ý gì.
An Dịch chờ người đàn ông lái xe ra khỏi sân, cô theo An Cầm Lệ về nhà, khoảng chừng một tiếng sau, cô mới cảm thấy mình đã sai, người đàn ông kia đi rồi, lần sau trở về quên mất cô thì phải làm sao, không được!
Lấy cớ ra ngoài vứt rác, An Dịch đuổi theo, cô tưởng rằng người đàn ông đã đi rồi, ai ngờ chiếc xe quân đội màu xanh quen thuộc đang dừng ở đầu ngõ, người đàn ông đang dựa vào đầu xe hút thuốc, hình ảnh kia có thể khiến cô nhớ cả đời.
“Chu Hậu Đông!” An Dịch gọi thẳng tên của người đàn ông.
Chu Hậu Đông nhìn thấy cô nhóc thì không ngạc nhiên chút nào, dường như anh xem đó là chuyện đương nhiên, anh nhả ra từng làn khói, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, rồi nói với cô gái: “Mẹ kiếp, em còn không qua đây.”
Thật ra An Dịch rất kích động, cô cũng không che dấu, chạy như bay qua, nhảy lên quấn lấy người anh.
“Sao chú chưa đi?” An Dịch dựa vào lòng anh rầu rĩ lên tiếng.
“Em nói xem, ai bảo người nào đấy không chịu nói với tôi câu nào.” Chu Hậu Đông lưu manh đỡ lấy mông của cô gái.
“Hừ! Chú mau cút đi.” An Dịch bảo người đàn ông cút nhưng lại dựa vào ngực anh, không chịu ngẩng đầu lên.
“Chờ tôi sờ đủ rồi sẽ cút.” Xung quanh không có người nên Chu Hậu Đông cũng to gan hơn.
“Khốn kiếp.” Da mặt người đàn ông này cũng thật dày mà, không biết xấu hổ.
“Mẹ em đâu? Không theo ra đây chứ.” Chu Hậu Đông ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, trong lòng lại suy nghĩ lung tung, nghĩ đến việc mình phải rời đi mấy tháng không được chạm vào cô, anh lại xót xa thay cho tiểu huynh đệ phía dưới của mình.
“Đang ở nhà xem tivi.” An Dịch cảm nhận rõ ràng vật cứng rắn dưới đáy quần người đàn ông.
“Có muốn ngậm nó cho tôi không.” Chu Hậu Đông không biết xấu hổ đề nghị.
“Chú cút đi cho tôi.” An Dịch cảm thấy mình thật sự bị người đàn ông này lừa rồi, rõ ràng trước đây nghiêm túc lạnh lùng lắm cơ mà, lúc đó có quyến rũ thế nào cũng không được, bây giờ thì ngược lại, không cần kích thích, phía dưới đã cứng lên.
“Nói thật, tôi đi rồi thì trong vòng mấy tháng em sẽ không được ăn nó đâu.” Chu Hậu Đông ưỡn hông ma sát với cô gái bằng nơi đang cương cứng.
“Tôi không ăn đâu, chú mau đi đi.” An Dịch tránh khỏi lồng ngực của người đàn ông.
“Nếu em đã không ăn, vậy tôi đi trước nhé, ở quân đội có rất nhiều người tranh nhau đấy.” Chu Hậu Đông xoay người đi.
“Chú! Chú!” An Dịch thật sự phục rồi, cô do dự mãi, cuối cùng vẫn ngăn người đàn ông lại: “Chú đừng đi, lại đây.”
Đúng là gừng càng già càng cay, Chu Hậu Đông thật là thủ đoạn, anh