Kể từ hôm nói rõ ràng ấy, Triệu Tiệp dường như đã hết hy vọng không còn làm phiền đến cô nữa, An Dịch biết mình rất có lỗi với cậu, nhưng nếu đã vậy, nói thêm gì nữa cũng chỉ uổng công.
Tình yêu tuổi trẻ đến nhanh đi cũng nhanh, An Dịch không suy nghĩ mấy chuyện lung tung kia nữa, mỗi ngày đều chuyên tâm học tập, thứ bảy chủ nhật thì nghiêm túc tập múa, không suy nghĩ lung tung, nên cũng rất ít khi nghĩ về người đàn ông kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải Chu Hậu Đông gọi điện cho cô, nói không chừng An Dịch cũng đã quên mất anh.
Buổi tối An Dịch tắm xong, đang ngồi ngơ ngác trên giường, chuông điện thoại bỗng vang lên, cô bắt máy, là Chu Hậu Đông.
“Alo, An Dịch?” Giọng nói đã ba tháng rồi không được nghe truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, có chút xa lạ.
“Ai vậy?” An Dịch cố tình làm bộ không nhận ra.
“Nhóc con chết tiệt này, giọng của chú Chu cũng không nghe ra sao.” Giọng nói Chu Hậu Đông mang theo sự lo lắng không thể giải thích, vừa nóng bỏng vừa sắc tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Dịch nằm xuống giường, bĩu môi nói: “Chú gọi điện cho tôi làm gì?”
“Nhớ em.” Chu Hậu Đông không hề giữ lại hương vị nam tính của mình mà bộc lộ hết ra.
“Hừ! Nhớ tôi, sao tôi lại có cảm giác chú đang nói dối nhỉ?” An Dịch trở mình, cao giọng nói.
“Tôi không nói dối, tôi thật sự nhớ em.” Chu Hậu Đông nghe thấy giọng điệu buông thả của cô gái, lúc này anh chỉ hận không thể trở về hung hăng “làm” cô một trận.
Nghe câu nói buồn nôn đó của ông chú, lỗ tai An Dịch liền đỏ hết lên.
“Sao nào, em không tin?” Chu Hậu Đông hỏi.
“Lời của chú nói thì câu nào là thật hả?” An Dịch hỏi ngược lại.
“Mỗi câu tôi nói đều là thật, nếu em không tin thì gọi video, cho em nhìn xem tôi nhớ em tới mức nào.” Giọng nói của Chu Hậu Đông bỗng nhiên trầm xuống, mang theo cảm giác ngứa ngáy chết người.
An Dịch nghe thấy cả người liền nổi da gà lên, cô mắng: “Không biết xấu hổ, chú đã bao nhiêu tuổi rồi!”
Chu Hậu Đông ở đầu bên kia cười đắc ý, anh nằm trên giường đơn, dùng tay xoa nắn nơi cương cứng dưới đáy quần, tưởng tượng ra dáng vẻ đang chổng mông phát tình của cô gái, quy đầu căng trướng tuyến tiền liệt tiết ra dịch lỏng.
“Lại không tin sao, mỗi ngày tôi ở trong quân đội đều nhớ em nhớ đến đau đớn.”
“Khốn kiếp, chú đừng nói nữa, gì mà đau với không đau chứ?!” Thật ra trong lòng An Dịch đã vui vẻ chết đi được, ông chú háo sắc này cũng có ngày nhịn đến điên.
“Mẹ em cũng ngủ rồi, nhanh mở video ra, để tôi nhìn em.” Chu Hậu Đông thật sự nhịn đến điên rồi, giọng nói còn gấp gáp hơn so với lúc nãy nhiều.
“Mở cái gì mà mở?” An Dịch nói thế, nhưng lại ngoan ngoãn chuyển giọng nói thành video.
“Mẹ nó, cơ thể vẫn khiêu gợi như vậy!” Chu Hậu Đông không mặc gì, cả người trần trụi, xem ra đã tính toán từ trước.
Mấy tháng không gặp, người đàn ông đã đen đi nhiều, cơ thể vạm vỡ, cũng gầy đi nhưng lại càng thêm nam tính hơn, lông mày rậm giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch, xem ra rất vui vẻ.
“Nhìn đi, cũng không phải chú chưa từng nhìn.” An Dịch liếc mắt khinh bỉ.
“Nhìn không đủ!” Chu Hậu Đông dựa sát mặt vào, trên khuôn mặt ngăm đen treo một nụ cười khổ.
“Nhìn không đủ? Tôi thấy chú là muốn nhìn nơi này đúng không?!” An Dịch xốc váy lên, phía dưới không mặc gì, cô đặt camera vào giữa hai chân kẹp chặt lại.
Chu Hậu Đông mở camera ra thì nhìn thấy cặp đùi trắng nõn của cô gái, mấy tháng chưa được đụng đến, đầu liền nóng lên, máu mũi dường như cũng sắp phun trào.
“Ngoan lắm, để chú nhìn cái huyệt nhỏ của em nào.” Chu Hậu Đông phun ra hơi thở nóng bỏng, nhịp tim “thình thịch” điên cuồng đập, lồng ngực bị sự trêu ghẹo của cô gái lấp đầy.
“Ông chú, cầu xin tôi đi, không cầu xin, tôi mới không cho chú nhìn đâu.” An Dịch xấu xa ra lệnh.
Hai mắt Chu Hậu Đông như sắp lồi ra, hơi thở gấp gáp, cự vật tím đen cương cứng dưới háng trướng lớn, quy đầu to như trái trứng gà, hai viên cầu căng tròn, cơ bắp nổi lên khắp người, có thể thấy được anh kích động thế nào.
Chu Hậu Đông không có tiền đồ nuốt nước miếng, cô nhóc muốn anh cầu xin cô, được lắm, một người đàn ông như anh sao có thể nói ra miệng.
“Nhanh cầu xin tôi!” An Dịch đưa tay vuốt ve vùng lông thưa thớt giữa hai chân, thỉnh thoảng lại mở hai chân ra, huyệt nhỏ hồng hào mềm mại như ẩn như hiện, đưa một ngón tay vào ma sát giữa hai chân, ngón tay thon dài trắng nõn khiến máu nóng trên người đàn ông sôi lên.
Cô gái đang kích thích anh, vật dưới háng Chu Hậu Đông cứng đến hết chịu nổi, anh cam chịu số phận nói: “Em muốn tôi cầu xin thế nào?”
“Chú hỏi tôi? Trên giường chú giỏi lắm mà, cầu xin thế nào sao có thể không biết chứ.” An Dịch tách hai chân, để lộ huyệt nhỏ hồng