Chu Hậu Đông đi được hơn một tháng rồi mà vẫn chưa về, An Dịch nghĩ chắc anh sẽ không về nhà trong một thời gian dài tới, ai ngờ, vào một đêm An Cầm Lệ không ở nhà, mưa như trút nước, người đàn ông lại trở về.
“Ai đấy?” An Dịch tựa vào giường xem video biểu diễn múa ba lê ở nước ngoài, cô nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.
“Có ai ở nhà không? Mau mở cửa đi.” Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Dịch ở nhà một mình, ngoài trời còn đang mưa to, lúc này lại có người đến nhà cô, không phải chuyện tốt gì.
“Chị dâu, anh Đông uống say rồi, chị mau ra mở cửa đi.”
An Dịch nghe thấy người đó nói Chu Hậu Đông uống say thì không cả đi giày, cứ thế chân đất chạy ra mở cửa.
Bên ngoài cửa, Chu Hậu Đông đã uống say khướt, phải có người dìu mới đứng được, anh cười ngây ngốc, đầu dựa trên vai cấp dưới.
“Cháu là…? Thượng úy Chu...” Cấp dưới thấy người ra mở cửa không phải là chị dâu mà là một cô gái tầm tuổi học sinh cấp ba, anh ta hỏi.
An Dịch nhướn mày nói: “Mẹ cháu có việc nên đã về nhà mẹ đẻ rồi.”
“Hóa ra là con gái của thượng úy Chu.” Cấp dưới đã phản ứng lại kịp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chú đỡ ông ấy vào phòng ngủ đi, cháu đi rót cho ông ấy một ly nước.” An Dịch chỉ về phía phòng ngủ, nghiêng người né sang một bên để cho cấp dưới đỡ Chu Hậu Đông đi vào.
Chu Hậu Đông say rượu rất ngoan, không hề làm loạn, anh được cấp dưới đỡ vào phòng ngủ, vừa chạm vào giường đã nằm xuống, hơi trở mình, miệng chẹp chẹp mấy cái rồi nằm yên.
An Dịch cầm một bình nước ấm đi vào, cấp dưới đang ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, thấy cô tới thì đứng lên: “Cũng đã muộn rồi, chú đi đây.”
An Dịch đối xử với người ngoài rất lạnh nhạt nên cô cũng không đáp lời.
Cấp dưới xấu hổ gãi đầu, anh cảm thấy mình đang tự làm mình mất mặt, trước khi đi khỏi còn dặn dò cô gái chăm sóc cho thượng úy Chu, sau đó mở cửa, rời đi.
Trong căn phòng trống chỉ còn lại An Dịch và Chu Hậu Đông, cô chậm rãi đi qua ngồi xuống giường, nhìn người đàn ông đã lâu không gặp rồi đặt khăn lông nóng đang cầm trong tay lên trán anh.
Chu Hậu Đông đã